Chương 1134 : Hoàng Đế Tứ Tề
<br><br>Chương 1134 : Hoàng Đế Tứ Tề<br><br><br>Chương 1134: Hoàng Đế Tứ Tề <br> <br> Thấy Bạch Linh Miểu đứng yên tại chỗ không trả lời lại, Lữ Tú Tài liền hành lễ với nàng rồi xoay người đi ra khỏi cửa phòng của Bạch Liên Giáo. <br>“Sư nương! Ngươi không cần khuyên ta đâu. Lữ Tú Tài ta quả thực không được trọng dụng gì nhưng nếu ta giết nhiều hơn một tên tín đồ Pháp Giáo thì ta cũng được coi như là hữu dụng rồi.” <br>Nghe thấy doanh trại phía xa xa vang lên từng trận tiếng trống chuẩn bị tập kết ra trại, Lữ Tú Tài hưng phấn kéo thanh kiếm Đồng Tiền lên trên lưng, vừa thanh xướng một đoạn hí khúc vừa chạy về phía bên kia. <br>“Công thành thân ta thuộc về cố hương, thất bại thì mệnh tang! Vì trả thù cho người thân là việc nên làm! Nắm trung trinh, một mình đi! Máu sôi trào, tràn đầy nhiệt!” <br>Nghe thấy lời ca của Lữ Tú Tài dần dần đi xa, trong lòng Bạch Linh Miểu bắt đầu có chút loạn. Nàng yên lặng xoay người lại đi vào trong chỗ sâu của cửa phòng. <br>Nơi này chính là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất, chỉ bởi vì nó cất giữ trân bảo quan trọng nhất của Bạch Liên Giáo. <br>Khi Bạch Linh Miểu đẩy một cánh cửa ra đi đến phía sau hai tấm bình phong, trước mặt nàng xuất hiện một đóa Bạch Liên màu trắng sáng. <br>So với thời điểm phát hiện nó ở từ đường ở thôn Ngưu Tâm, lúc này đóa Liên Hoa càng nở rộ lớn hơn, luôn tỏa ra ánh sáng nhu hòa chứ không phải khi có khi không như trước đây nữa. <br>Vây quanh đóa Bạch Liên là một vòng người có nam có nữ có già có trẻ. Chỉ có người có tư cách nhất trong Bạch Liên Giáo mới có thể đến gần Bạch Liên. <br>Bạch Linh Miểu ngồi xếp bằng trên ghế bồ đoàn, yên lặng cầu nguyện với đóa Bạch Liên có công đức thập nhị phẩm kia. <br>“Vô Sinh Lão Mẫu, quê hương chân không, Vô Sinh Lão Mẫu, quê hương chân không...” <br>Nàng vừa cầu nguyện với Vô Sinh Lão Mẫu lại như đang thuyết phục chính mình rằng cố hương chân không thực sự tồn tại. <br>Đóa Bạch Liên trên trán Bạch Linh Miểu và đóa Bạch Liên trên bàn chiếu rọi lẫn nhau, nửa thân trên của nàng không nhịn được mà phân chia thành hai nửa. <br>Hai nửa người trên dựa lưng vào nhau, bốn cái tay bấm ấn Liên Hoa lơ lửng giữa không trung lúc lên lúc xuống như là cây quyền, cả người ngồi xếp bằng trong căn phòng giống như là một cây thịt lùn màu trắng vô cùng quái dị. <br>Cái này giống như là một phương pháp tu luyện nào đó của Bạch Liên Giáo, nhưng kết quả có như thế nào thì cũng chỉ có chính bản thân Thánh Nữ Bạch Liên mới biết được. <br>Hai canh giờ sau, sắc trời bên ngoài dần dần ảm đạm xuống nhưng trong phòng vẫn được đóa Bạch Liên chiếu sáng giống như ban ngày vậy. <br>Đột nhiên Bạch Linh Miểu dừng lại, nàng hồi phục tâm tình đứng dậy khỏi ghế bồ đoàn, nghiêng người nghe động tĩnh ngoài phòng: <br>“Có chuyện gì vậy?” <br>Năng lực cảm nhận của nàng quá mạnh, cho dù một chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ bị nàng nhận ra. <br>“Thánh Nữ đại nhân, người của Niêm Can Xử ở Tứ Tề tới nói bệ hạ muốn gặp ngươi một lần.” <br>“Hoàng thượng của Tứ Tề?” <br>Bạch Linh Miểu không khỏi nhớ tới hai Long Mạch làm mồi nhử kia. <br>Mặc dù không biết đối phương tìm cái gì nhưng nếu vua của một nước đã tìm đến mình thì dĩ nhiên Bạch Linh Miểu không dám thất lễ. Nàng dẫn theo người của mình bắt đầu xuất phát. <br>Mặc dù Tứ Tề bị diệt quốc rồi nhưng hiển nhiên danh xưng hoàng đế vẫn có tác dụng. Cho dù ở trong thành trì đông đúc này thì hắn cũng nắm trong tay tẩm cung có đại viện ba cửa. <br>Thời điểm Bạch Linh Miểu thấy hoàng đế của Tứ Tề, nàng phát hiện so với dáng vẻ vô cùng chật vật trước đây, người trước mặt này khiến cho nàng suýt chút nữa cũng không nhận ra nổi. <br>Long Mạch trước đây khi mới bò ra khỏi vũng bùn, trên người toàn là bùn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu mà bây giờ đã là hoàng đế của Tứ Tề rồi. <br>Trên bộ hoàng bào thêu hoa văn biển cả long đằng màu vàng óng, dưới cái mũ miện có tua rua trân châu, con ngươi màu đen như mực ngọc lóe lên vẻ không giận mà uy, cả người tỏa ra khí chất vương giả uy chấn thiên hạ. <br>“Không cần phải quỳ lạy, ban ghế ngồi cho Bạch cô nương.” <br>Hoàng đế Tứ Tề mặc long bào ngồi sau bàn vung tay lên, hai tên lão thái giám lập tức mang ghế lên. <br>Bạch Linh Miểu hành lễ cảm tạ sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, mở miệng nói: <br>“Xin hỏi bệ hạ tìm tiểu nữ đến đây là có việc gì vậy?” <br>Hoàng đế Tứ Tề đánh giá Bạch Linh Miểu từ trên xuống dưới: <br>“Nghe nói thời gian gần đây Bạch Liên Giáo được truyền bá rất rộng rãi, những nơi bị Pháp Giáo gặm trong miệng, bách tính gần như đều được Bạch Liên Giáo thu lại rồi.” <br>“Bệ hạ quá khen rồi. Những chuyện mà Bạch Liên Giáo làm không đáng nhắc đến. Tất cả cũng bởi vì tránh cho Pháp Giáo ngóc đầu trở lại thôi.” <br>Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Bạch Linh Miểu không khỏi đánh lên hồi trống, lời này nghe thế nào cũng thấy có điểm không ổn lắm. <br>“Không phải quá khen! Không hề quá khen chút nào!” <br>Một vị tướng quân mập mạp dáng người khôi ngô, thân mặc áo giáp từ phía sau đi tới: <br>“Tín đồ của Bạch Liên Giáo các ngươi đều chống đỡ được một quốc gia Thiên Thừa này. Chuyện này nếu không đáng nhắc đến, vậy thì không có chuyện gì đáng nhắc đến nữa.” <br>Bạch Linh Miểu trầm mặc không nói, nàng không biết lời này của đối phương rốt cuộc là có ý gì. <br>