Chương 2: Chạy đà gấp rút [Phần 4]
Chương 2: Chạy đà gấp rút
~ • ~ • ~
Phần 4:
Vài tháng sau, tôi đang ở văn phòng để xem những bức ảnh về công trình vừa hoàn thành.
Sàn nhà, trần nhà và tường đều có màu trắng.
Màu đơn sắc được chọn một cách có chủ ý để tạo ấn tượng về độ trắng tinh khiết.
Tinh khiết, không tì vết, sạch sẽ và thiêng liêng, đó là rất nhiều điểm cộng mà màu trắng có thể mang lại. Sớm hay muộn, một đặc vụ chính phủ sẽ ở đây bên cạnh để kiểm tra thành tích giáo dục.
Một chút chiến lược gây ấn tượng cũng là một yếu tố không thể bỏ qua.
"Chào buổi sáng, Ayanokouji-san"
"Mm."
Kamogawa và các công nhân kỹ thuật đã đến Saitama hôm nay để kiểm tra lần cuối, lấy máy tính bảng và kiểm tra nó trong cơ sở. Sau khi hoàn thành công việc này, Kamogawa trở lại văn phòng với vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Tất cả các công việc đã được hoàn thành.”
"Làm tốt lắm, rất đúng với những gì tôi mong đợi.”
“Tôi không ngờ kinh phí ít ỏi mà làm được việc này, bình thường phải gấp đôi cơ.”
"Cuối cùng, dự án trên giấy thật sự đã có thể trở thành hiện thực rồi ha”
"Đúng vậy."
"Tất cả là do Ayanokouji-san đã co thể thuyết phục được các nhà đầu tư đó chứ. Huy động được 400 triệu trong một đêm thực sự rất ấn tượng.”
400 triệu được đầu tư vào giáo dục, xây dựng đất đai và xây dựng cơ sở vật chất.
Về cơ bản thì đó là những thứ thiết yếu cần phải chi tiêu
Việc huy động vốn luôn là một canh bạc mào hiểm, nhưng nó đã được tiêu một cách dễ dàng.
"Mặc dù họ có nguồn tiền vô tận, nhưng họ luôn khao khát danh tiếng và lợi ích. Nếu dự án thành công, họ sẽ nhận được thứ họ muốn. Xét từ vẻ ngoài của bữa tiệc, khả năng cao đây không phải lần đầu họ làm mấy cái này”
Ý tưởng đầu tư vào nhiều dự án cùng một lúc, bao gồm cả của tôi, và kiếm lợi nhuận nếu một trong số chúng thành công, cơ bản đó là suy nghi của họ lúc nào. Một số người trong số họ có thể đã quên tôi sau bữa tiệc đó.
"Không lẽ đã có vấn đề gì sao?"
"Không hẳn. Chỉ là tôi nghĩ thu hút quá nhiều sự chú ý là rất nguy hiểm.”
Nhưng dù sao đây là một bước tiến lớn
Vấn đề bây giờ là tìm được giáo viên giảng dạy và những đứa trẻ để làm đối tượng
“Trước đó, tôi đã nghĩ đến việc đặt tên cơ sở cửa chương trình phát triển nguồn nhân lực rồi.”
"Ồ, thật sao? Tên là gì thế?
" Whiteroom. Tôi quyết định nhấn mạnh màu trắng để tạo ấn tượng về sự sạch sẽ.”
“Whiteroom… tôi hiểu rồi, nó hơi đơn giản nhưng dễ hiểu, rất hay.”
Đối với bất cứ ai, đây chỉ là một căn phòng màu trắng.
“Sẽ thật tuyệt nếu mọi người từ mọi tầng lớp xã hội, bao gồm cả Naoe-sensei, có thể đến xem nó càng sớm càng tốt.”
Kamogawa hào hứng nói, nhưng để tiến lên phía trước không dễ dàng như vậy.
"Kamogawa. Tôi sẽ dạy cho anh một điều rất quan trọng. Trong thế giới chính trị, không có sự phân biệt đơn giản giữa bạn và thù. Một ý tưởng đơn giản như vậy có thể dẫn đến những hậu quả không thể vãn hồi.”
"Hở...?"
Kamogawa ngẩn người và nghiêng đầu, có lẽ vì anh ấy không hiểu những gì tôi nói.
"Quên đi. Vẫn còn quá sớm cho anh.”
Cho dù nó có vẻ trơn tru đến đâu, tôi vẫn đang đi trên một cây cầu mà đến một lúc nào đó sẽ bị sập.
Kamogawa không biết nỗi kinh hoàng khi đi trên cây cầu như thế.
"Cậu định sẽ làm gì tiếp theo?
"Hôm nay tôi phải đi phong vấn một số ứng viên đảm nhận việc giảng dạy. Chúng ta không thể điều hành Whiteroom một mình được. Dự kiến là sẽ bắt đầu vào 4 giờ chiều."
Thật vô nghĩa nếu đột nhiên gọi những người nghiệp dư để giáo dục trẻ em trở thành thiên tài.
Kamogawa nhìn đồng hồ và hơi khó chịu cúi đầu xuống.
Còn 10 phút nữa mới đến giờ phỏng vấn là 4:00 nên anh ấy nghĩ mình sẽ cản trở tôi.
"Hay anh đi cùng tôi đi."
"Ơ, có ổn không?"
"Anh là một trong những người phụ trách Whiteroom. Anh có quyền xem họ là người như thế nào.”
Đôi mắt của Kamogawa lóe lên niềm vui và anh ta bắt đầu dọn bàn một cách vội vàng.
Cứ như vậy, một phút trước 4:00, có tiếng gõ cửa.
"Mời vào"
Người đàn ông mặc đồ trắng tên Souya, gật đầu và bước vào.
"Chào Ayanokouji-sensei. Tôi không ngờ một kẻ lang thang như tôi lại được một người như sensei ưu ái.”
Trong khi nở một nụ cười phù phiếm trong khi bắt tay với tôi, tôi ngước mắt nhìn lên bàn tay đang dang ra của người này.
"Tôi chưa nói là tôi sẽ nhận anh mà"
Người đàn ông tên Souya vốn là một bác sĩ nhưng cuối cùng đã bị tước bằng hành nghề y vì nhiều hành động trái đạo đức trong quá khứ. Sau đó, anh ta bắt đầu nghiên cứu và xuất bản các bài báo về chủ đề tăng trưởng con người. Anh ấy được một số người đánh giá cao, nhưng không thể trở lại ngành vì vết nhơ trong quá khứ.
"Kamogawa. Nếu anh có bất cứ điều gì để hỏi ứng viên của chúng ta thì cứ nói ra đi”
"Tôi được phép sao?"
Kamogawa im lặng vì không muốn cắt ngang, nhưng từ vẻ mặt của anh ta, rõ ràng là anh ta đang kìm nén điều gì đó.
“Tôi muốn nghe ý kiến của anh.”
"Cái đó, mặc dù hơi thô lỗ, nhưng tôi muốn hỏi tại sao anh lại mặc blouse?
"Tại sao? Miễn không phải là khỏa thân thì làm gì chẳng được?"
"Ý tôi không phải vậy... Mặc vest đi phỏng vấn là chuyện bình thường mà, phải không?"
Souya nhìn quần áo của mình và nhẹ nhàng gật đầu dù không hoàn toàn chấp nhận.
"Đây chỉ là chuyện nhỏ, phải không? Trang phục thường dùng của của tôi là blouse và tôi không thấy có vấn đề gì với nó. Tôi nghĩ mình mặc nó sẽ nghiêm túc hơn thay vì mặc vest."
Souya trả lời mà không cảm thấy mình đang làm gì sai.
"Ayanokouji-san... Anh nghĩ sao?"
Có thực sự cần thiết để nhận một người như vậy? Đôi mắt anh đã nói lên điều đó.
Đúng là có nhiều vấn đề về thái độ và cách ăn mặc.
Nhưng dù sao những ứng cử viên này toàn là những người tài năng nhưng lập dị bị xã hội ruồng bỏ mà
“Dù không còn bằng cấp y tế nhưng tôi tự tin vào kinh nghiệm của mình.”
"Chúng tôi không quan tâm đến kinh nghiêm hay bằng cấp của anh."
Có vẻ như trước hết anh ta cần được giải tỏa khỏi những quan niệm sai lầm của mình.
Lúc này, thái độ tươi cười của Souya bắt đầu tắt dần.
"Đủ rồi. Các ống rõ ràng có ác cảm với tôi vì những gì tôi từng làm trong quá khứ đúng không? Tôi nghe nói rằng các ông không quan tâm đến những vấn đề đã xảy ra trong quá khứ trước khi đến phỏng vấn nhưng xem ra không phải vậy rồi."
"Đừng vội kết luận thế chứ. Tôi đang nói rằng anh đã làm gì không quan trọng, quan trọng là anh có thể làm được gì cho chúng tôi trong tương lai. Anh tốt nghiệp trường đại học nào, làm việc ở bệnh viện nào, đã phạm tội gì…Tôi chả có nhã hứng mà quan tâm"
Souya chuẩn bị rời khỏi bàn, đã ngừng di chuyển.
"Điều tôi cần chỉ là tư duy và khả năng của anh. Quan điểm và kỹ năng làm bác sĩ trong quá khứ của anh, đặc biệt sự thấu hiểu sâu sắc trong việc quan sát con người của anh rất xuất sắc. Anh có đủ tự tin dùng nó để phục vụ cho dự án này không?"
"Tôi có thể phân tích được một số đặc điểm chỉ bằng cách quan sát một người, và điều đó vẫn chưa thay đổi cho đến tận bây giờ.”
Souya lần đầu tiên thể hiện phong thái của một nhà nghiên cứu.
"Bước vào thế giới phi luật pháp cần có can đảm và tỉnh táo. Đó là tất cả những gì tôi muốn thấy trong cuộc phỏng vấn này. Còn về việc nó có hiệu quả hay không, chúng tôi thực sự không thể đưa ra kết luận cho đến khi chúng tôi tận mắt chính kiến"
Không có chỗ cho những câu hỏi phân tích tính cách hay bất cứ điều gì tương tự.
"... Xin lỗi vì đã lỗ mãng"
Souya cúi đầu thật sâu, biết rằng không ai yêu cầu anh làm như vậy.
"Trong những năm kể từ khi tôi bị sa thải... Tôi đã sống bằng tiền tiết kiệm ít ỏi của mình luôn cảm thấy tức giận, và tôi khép mình lại với thế giới bên ngoài"
"Anh có hối hận về những gì mình đã làm không?"
"Hối hận? Tôi không hối hận. Tại sao những người xung quanh tôi đã bán đứng tôi mà tôi vẫn còn nghĩ về điều đó?”
Anh ta không cảm thấy rằng bản thân đã làm bất cứ điều gì sai.
Anh ta cho rằng những kẻ xung quanh không hiểu được lý tưởng của mình.
Đối với Kamogawa, người luôn là một người nghiêm túc và dịu dàng, tên này là một người quá trệ về mặt nhân cách.
"Tôi sẽ cho anh cơ hội để làm lại cuộc đời. Hãy giúp đỡ chúng tôi, với tư cách là một cựu bác sĩ kiêm nhà nghiên cứu, quản lý và trợ giúp đối tượng nghiên cứu tiếp theo phát triển. Không có vấn đề chứ?"
Người đàn ông đang ở thế cùng quẫn này sẽ không phàn nàn gì nếu anh ta được đối xử như trước.
"Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi chắc chắn sẽ không làm cách anh thất vọng.”
Souya rất vui khi được thông báo về việc được chọn và rời đi.
"Thuê một tên như vậy có thực sự ổn không... Tôi lo lắm."
"Tôi hiểu những gì anh muốn nói. Nhưng cái tên này phù hợp với những gì chúng ta đang cần."
"Thật sao?"
"Gã đó không có gia đình bên cạnh. Hắn ta bị ám ảnh bởi tiền bạc và không quan tâm đến danh tiếng bên ngoài. Nếu cho hắn tiền và một nơi làm việc, hắn sẽ không phản bội chúng ta. Liên lạc với bên ngoài là không thể mọi người để nhận được lợi ích của bên thứ ba ở đây.”
Tất nhiên, có khả năng đe dọa chúng tôi để lấy tiền, nhưng nếu anh ta làm điều đó, thì tôi không cần phải thương xót.
"Tên đó nên hiểu sau khi gặp tôi rằng thật không khôn ngoan khi trở thành kẻ thù của tôi.”
"Haha, tôi hiểu rồi..."
"Nếu không chịu được tên đó thì anh không thể nào tồn tại được trên chính trường này đâu. Những người tôi mang đến lần này là những người có cá tính như hắn ta và chính vì điều đó mà họ bị đào thải”
Chúng tôi không thể bất cẩn từ với vai trò trưởng dự án, nhưng suy cho cùng sức mạnh và tài năng là không thể thiếu.
Tiếp theo, tôi đã lựa chọn một bác sĩ phụ khoa, một nhà sinh vật học, một huấn luyện viên đã huấn luyện các vận động viên Olympic và những người có năng lực khác trong các lĩnh vực đào tạo khác nhau.
Tất nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu Chúng tôi vẫn cần tìm những người tài năng trong các lĩnh vực khác nhau để đào tạo cho đám trẻ.
"Tôi không nghĩ tôi không nên hỏi thêm chi tiết. Tôi không biết chúng ta có thể đi được bao xa với tình hình hiện tại.”
"Tôi không cần nghe họ giải thích chi tiết. Dù sao thì tôi cũng không biết gì về y học hay giáo dục. Tôi chỉ nhấn mạnh sáng kiến của mình và cố gắng có được càng nhiều quyền lực càng tốt.”
"Điều đó có nghĩa là những người đến phỏng vấn ... về cơ bản là đủ tiêu chuẩn?”
"Anh đoán đúng rồi đấy. Vì vậy, không có gì khác biệt cho dù anh có ở đây hay không.”
Từ quan điểm gây áp lực, nó có thể giúp một chút.
Ngay cả khi tôi bắt đầu học bây giờ, kiến thức tôi có thể nhận được chỉ có vậy.
Tốt hơn là để các chuyên gia va chạm với nhau hơn là để những người nghiệp dư can thiệp.
"Còn về năng lực của người vừa phỏng vấn tôi và người sẽ phỏng vấn tôi tiếp theo, cứ để họ so tài với nhau.”
Việc giáo dục có hiệu quả hay không sẽ do các tổ chuyên môn khác phân tích. Nếu họ không đạt được một mức độ kết quả nhất định, chỉ cần đuổi họ ra đường.