Chương 4: Cơ sở thí nghiệm chưa từng có [Mở đầu]
Chương 4: Cơ sở thí nghiệm chưa từng có
~ • ~ • ~
Mở đầu:
Mika thở dài xúc động khi nhìn những xấp tiền đặt trên chiếc bàn trắng.
"Đây là 50 triệu. Đúng như ý cô"
Tôi không nhìn vào mắt Mika và nói với cô ấy.
Đây là số tiền cần thiết cho việc nhập viện và sinh nở.
"Các chính trị gia đúng là dễ dàng kiếm tiền thật. Anh đã chuẩn bị 50 triệu rất dễ dàng phải không?"
Mika đang mặc bộ quần áo trang trọng không quen thuộc, và không có gì ghê tởm trong lời nói của cô ấy.
"Tiền rất có giá trị, nhưng tôi có thể chuẩn bị bao nhiêu tiền miễn là đó là một khoản đầu tư có giá trị. Đây là thế giới của chúng ta."
Mika, người có tư thế điềm tĩnh, ngạc nhiên mỉm cười.
"Rõ ràng là sắp phải đối mặt với đứa con của mình, nhưng trong lòng lại không hề bị ảnh hưởng"
"Ý cô là tự nhiên bãn năng làm mẹ của mình đã trỗi dậy nên mới đến đây à?”
"Làm sao có thể chứ? Vậy thì tôi đã không sinh con cho anh. Đối với tôi, từ khi mang thai đến khi sinh ra đứa trẻ đều là công việc, không có tình cảm”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó.
Đây không phải là trò bịp bợm của Mika, chỉ cần quan sát cô ấy và bạn sẽ biết rằng cô ấy đang nói sự thật.
"Tôi chắc chắn rằng mình đã không nhìn lầm cô."
"Chà, công việc cả mà, có điều bụng to ra rồi ôm nghén các thứ khiến tôi đôi lúc cũng cảm thấy hối hận vì đã nhận lời. Định vào đây than thở chút, nhưng nhìn thấy cả đống tiền trước mặt. tôi làm cho tôi cảm thấy tốt hơn.”
Đúng là đối với Mika, người 1 tháng có thể kiếm được 50 triệu thì một lần nhận 50 triệu là một cái gì đó mới lạ. Sẽ khá rắc rối nếu cô ta phàn nàn. Từ góc độ của một người mang thai hộ, cô ấy đã được trả gấp nhiều lần giá thị trường.
"Một nửa số tiền ban đầu tôi đã phải sử dụng để nộp thuế”
"Tôi cũng nghĩ vậy. Cơ bản là khoảng 100 triệu trước thuế đúng không? Gần như phải lấy gần một nửa số tiền để trả thuế, tôi thật sự phải suy nghĩ rất nhiều may ra mới có thể tìm được cách trả."
Mika mỉm cười khi chạm vào bề mặt của tờ tiền trong khi vẫn giữ nguyên vẻ ngạc nhiên.
"Cô đã bao giờ đóng thuế chưa?
Tôi nghe nói rằng hầu hết những người trong nghề của Mika đều không đóng thuế.
"Tôi không nhớ bất cứ điều gì về nó. Chà, bây giờ tôi đang bắt đầu một công việc mới, tôi có thể phải trả thuế, nhưng điều đó không thực sự quan trọng, phải không? Dạo này Atsuomi thế nào? Vẫn như mọi khi à?"
"Tôi xin lỗi, hiện tại tôi quá bận để nói chuyện dong dài với cô. Hãy bắt tay vào công việc."
Tôi lấy hợp đồng ra và đưa cho Mika.
"Muốn tiền thì ký đi. Sau khi ký xong, quyền sở hữu của cô đối với đứa trẻ sẽ chấm dứt."
"Anh lo xa quá đấy. Không sao đâu, tôi chỉ làm vì tiền thôi. Ký liền ấy chứ."
Mika lại nói rằng ngay từ đầu cô không hề có ý định từ chối số tiền khổng lồ này.
"Dù thế nào đi nữa, cô sẽ không được công nhận là mẹ trong tương lai.”
Nếu Mika, người quen thuộc với thế giới ngầm, muốn vạch trần mọi chuyện và giành lại đứa trẻ, thì việc cả thế giới biết đến sự tồn tại của Whiteroom không phải là không thể.
"Biết rồi. Anh không cần cứ phải nhắc đi nhắc lại nữa."
"Chỉ là để chắc chắn mọi chuyện thôi."
"À, tôi chỉ muốn hỏi một chút, đứa trẻ này rồi sẽ ra sao?"
Tôi chưa nói với Mika bất cứ điều gì về Whiteroom. Vì vậy, tôi có thể hiểu mối quan tâm của cô ấy về những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
“Cô không cần biết, một khi hợp đồng được ký kết, cô và nó đã không còn quan hệ gì nữa.”
"Okay."
Biết rằng có tiếp tục cũng vô ích, Mika đã ký hợp đồng.
"Được chưa?”
Tôi có thể nói từ cách cầm bút rằng cô ấy không cảm thấy do dự cho đến khi kết thúc.
Mika mở túi và đặt tiền vào đó.
Có một chút rủi ro khi vận chuyển nhiều tiền mặt như vậy, nhưng Mika nghĩ sẽ tốt hơn nếu tránh chuyển khoản ngân hàng.
"Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây”
Đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy và nói chuyện với Mika.
Tôi nghĩ tôi sẽ tiễn cô ấy trong im lặng, nhưng Mika dừng lại sau vài bước.
"...... Anh không có gì hỏi tôi sao? Kiểu tôi sẽ làm gì từ bây giờ?"
Tôi không thể đọc được chính xác cách diễn đạt mà cô ấy dùng để nói điều đó.
Nhưng chỉ một chút thôi, giọng nói của cô vẫn còn sót lại một chút cảm xúc.
"Không quan tâm. Cô đi theo tình nhân của mình hay ra nước ngoài thì tùy”
Sau một chút ngạc nhiên, cô ta mỉm cười chấp nhận.
"Vậy là anh biết về gã đó."
"Ngay cả khi tôi không điều tra, những người xung quanh tôi có thể phát hiện ra.”
"Anh phát hiện khi nào?"
"Trước khi tôi yêu cầu cô kết hôn và có một đứa con."
"Anh không nghi ngờ việc bị tôi cắm cho cặp sừng à?"
Như một trò đùa, Mika nheo mắt lại.
"Ngay từ đầu tôi đã không hoàn toàn tin cô rồi. Trong thời gian cô mang thai thì chỉ cần vài thủ thuật đơn giản có thể biết được đứa bé là con ai. Nếu nó không phải con tôi thì cô nghĩ mình còn có thể đi vào đây nhận được phần thưởng không?”
"Oh, cũng phải ha."
"Cô cũng ma mãnh đó. Giữ liên lạc với tình nhân trong khi bị ràng buộc hôn nhân ở mức tối thiểu. Đồng thời, cô đã cảnh giác tối đa để ngăn tôi nhận ra điều này. Từ tận đáy lòng tôi thật sự đánh giá cao tôi.”
Cái tên nhân tình đó thật sự có muốn Mika hạnh phúc không, tôi cũng chả biết.
Nhưng ước tính với 50 triệu thì tài sản của Mika ít nhất cũng phải 200 triệu trở lên.
Trong 5 năm, hay 10 năm nữa, trước khi số tiền bị phung phí, Mika cũng có thể sống vui vẻ với nhân tình
"Atsuomi, anh...... Chỉ một lần thôi, anh đã bao giờ có tình cảm với tôi không?"
"Cứ thoải mái làm tất cả những gì cô có thể với số tiền này. Đó là điều duy nhất tôi có thể nói với cô."
“Có vẻ như chúng ta không nói về cùng một thứ…… Không, đó là toàn bộ đáp án rồi.”
Chưa một lần tôi có tình cảm đặc biệt với Mika.
Sau đó, cùng lúc đó, người phụ nữ này không có một chút ràng buộc nào với tôi.
Nói những lời thông cảm vào lúc này tất cả chỉ là hành động để tạo ấn tượng tốt với người khác.
Cô ấy thích những người đàn ông ngoại hình trẻ trung, có thể nói chuyện tốt, hơn nữa, cô ấy đặt bản thân và tiền bạc lên trên tất cả.
Đó chính là bản chất người phụ nữ tên Mika.
"Tạm biệt, Atsuomi."
"Đợi đã, đây là quà của tôi."
Tôi quyết định thêm 3 triệu yên ngoài thỏa thuận cho cô ấy.
Một cái gì đó giống như phí chia tay, coi như là lời chúc phúc cuối cùng của tôi cho Mika.
"Ngay cả khi anh không làm điều này, tôi sẽ không bán thông tin cho mấy cái tuần san rẻ tiền đâu. Atsuomi và tôi dù sao cũng đã từng cùng hội cùng tuyền nhiều lần và tôi thừa biết anh là loại người gì.”
Mika biết rất rõ sẽ rắc rối như thế nào nếu những điều này bị đưa ra ánh sáng.
"Vậy à. Cho nên tiền không có ý nghĩa gì, chỉ là quà tặng, không cần thì khỏi lấy”
Tôi định đưa tay ra để lấy lại tiền thì Mika đã cười và nắm lấy tay tôi.
"Có thêm tiền mua nhà cũng tốt. Chẳng phải dạo này giá đất tăng cao sao?"
“Cô có muốn biết vì sao giá đất ngày càng cao phi mã không?”
"Không biết nữa, tôi cũng không có hứng thú, chỉ cần có tiền, tôi liền không quan tâm."
"Nghĩ lại thì cô là loại người như vậy mà. Tôi chắc cô cũng hiểu tiếp theo cần phải làm gì”
"Tiếp tục là vợ hiền của anh chứ gì?"
Trong một khoảng thời gian ngắn sau khi đứa trẻ được đưa đến Whiteroom, mối quan hệ phải được duy trì trên danh nghĩa thêm một thời gian.
"Sẽ không lâu đâu, đợi 2 năm nữa rồi muốn làm gì thì làm."
Đó là lý do tại sao Mika và tôi đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn, điền đầy đủ thông tin trừ ngày tháng.
"Nếu bạn quyết định tên của đứa trẻ, tôi sẽ đặt tên cho nó.”
Đã mười một ngày trôi qua kể từ khi sinh, và nếu chúng tôi không làm các thủ tục bổ sung, thì chỉ còn thời hạn ba ngày nữa.
“Đứa bé này tôi cũng không còn quan hệ gì, anh cho tôi quyền đặt tên sao?”
"Tên chẳng qua chỉ là thứ phân biệt con người với nhau. Dù tên là gì, bản chất một con người không thay đổi.”
Sau một hồi loay hoay, Mika nói tên đứa trẻ.
"Vậy thì... Kiyo...Kiyotaka."
“Xem ra cô cũng biết cách đặt tên đấy.”
Mika hơi bất ngờ trước diễn biến bất ngờ này.
“Vì một số lý do, tôi muốn để cái tên này trong trí nhớ của anh.”
"Được thôi. Vậy thì tôi sẽ chấp nhận."
"Này, anh thất sự không có bất cứ cảm xúc nào thật sao? Lạnh lùng quá đó. Tôi không tin anh sẽ chấp nhận đấy. Tôi không nghĩ anh lại chấp nhận đặt cho con mình cái tên của host (dân dã gọi là trai bao, chắc thế) mà người sinh ra nó yêu thích. Ý tôi là ...... Ah mou, anh không nghĩ nó khá là kỳ cục sao?"
Mika bước ra ngoài. Lần này cô ấy không dừng lại.
"Tạm biệt, Atsuomi. Khoảng thời gian ở bên anh là một trải nghiệm quý giá đối với tôi. Cả tốt lẫn xấu"
Sau khi Mika rời đi, tôi viết 'Kiyotaka' vào danh sách.
Vì cô ấy đã lấy rất nhiều tiền, nên cũng chả phàn nàn nữa.
Tôi sẽ đưa con mình vào trong Whiteroom mà không gặp bất cứ vấn đề gì nữa.
Nếu nó có thể tạo ra kết quả, số tiền đã trả cho cô ta có thể được coi là một khoản đầu tư rất rẻ mạt.
Ít nhất tôi phải sử dụng Kiyotaka triệt để trong 5 năm tới, và sau đó nó thế nào với tôi cũng chẳng phải chuyện gì to tát
Vì xét về mọi mặt, con tôi không cần phải quá giỏi.
"Thật là một người phụ nữ xuất sắc nhể, Ayanokouji-san"
Tsukishiro, người đang đứng ở phòng bên cạnh, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười như thường lệ.
"Anh cũng khá vất vả rồi, với tư cách là một thám tử.”
"Bởi vì tôi là một người đa zi năng mà. Nhưng liệu có thực sự ổn nếu tin tưởng cô ấy không? Nếu cần, chúng ta có thể thảo luận xem liệu có nên loại bỏ cô ta hay không. Tất nhiên tiền có thể giúp cô ta im lặng trong một thời gian nhưng sớm muộn gì nó cũng bị cô ta tiêu hết. Anh không nghĩ đến chuyện sau này cô ta quay ra tống tiền anh hay cô ta sẽ ngay lập tức bỏ trốn với nhân tình sao?”
Đúng thế, con người là những sinh vật không thể nào đoán trước được.
Trong tương lai khi hết tiền, Mika có thể lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tuy nhiên, tôi chỉ đành hy vọng một người sáng suốt như cô ta sẽ không chọn cách đó
Ngay cả khi một linh hồn bẩn thỉu và vô dụng nhất có thể, thì việc ‘biến mất’ như thế cũng không phải là điều đáng vui mừng.
"Tất nhiên tùy vào tình hình chúng ta sẽ có cách làm khác nhau nhưng tốt nhất vẫn là phải tiên phát chế nhân. Anh để Mika đi dễ dàng như vậy, những rủi ro khác sẽ đi kèm với nó. Rốt cuộc, bây giờ cô ấy vẫn phải tồn tại với tư cách là một người mẹ.”
Dù có chuyện gì xảy ra, rõ ràng là tôi sẽ không có tình yêu với đứa trẻ đó. Sau cùng, nếu người từng là vợ trên danh nghĩa của tôi để lộ chuyện này, các nhà đầu tư sẽ mất hết niềm tin vào tôi.
"Đúng vậy, anh nói đúng.”
"Còn có mấy ngày, sau khi kiểm tra xong đứa nhỏ sẽ giao cho Whiteroom. Hắn làm học sinh cấp 4 thí nghiệm cũng sẽ bắt đầu."và đó cũng là lúc thế hệ thứ 4 chính thức được ra đời”
"Con trai anh cũng giống như anh vậy. Một cuộc sống khắc nghiệt đang chờ đợi nó."
Nghe có vẻ như là một câu nói đầy cảm thông, nhưng Tsukishiro không có bất kỳ cảm xúc nào.