Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ [Phần 10]
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ
~ • ~ • ~
Phần 10:
Không mất nhiều thời gian để Shiro bị loại. Người cuối cùng ngoài tôi cũng biến mất.
Sau đó, những ký ức của tôi trở nên đơn điệu hơn.
Khó mà có thể nói được đúng nghĩa của nó. Tùy thuộc vào môn học, có những ngày tôi không phải mở miệng dù chỉ một lần, ngoại trừ việc nuốt thức ăn xuống cổ họng.
Một ngày trôi qua mà tôi không mở miệng dù chỉ một lần.
Nhưng dù chỉ có một mình, những gì tôi phải làm vẫn không thay đổi.
Sự thay đổi ở đây là bài tập chiến đấu.
Trong quá khứ, đó là một trận đấu giữa những đứa trẻ trong Whiteroom, nhưng bây giờ mọi người đã đi hết rồi, đối thủ của tôi đã được chuyển thành người lớn.
Khi tôi sắp tròn 9 tuổi, tôi đã đánh bại tất cả những người hướng dẫn đã dạy tôi võ thuật cho đến thời điểm đó.
Đó là lý do tại sao lần này những người hướng dẫn tập hợp lại với nhau trong sự hoảng loạn.
"Kiyotaka. Tiếp theo, em sẽ chiến đấu chống lại nhiều đối thủ trong một trận chiến thực sự. Đây là bài kiểm tra tổng thể những gì em đã học được cho đến nay. Em được phép sử dụng vũ khi hay môn võ nào"
"Được sao?"
"Không cần phải nhân từ. Cứ thoải mái thể hiện sát ý của mình.”
"Có giết được không?"
"Miễn là tôi không bảo em dừng lại. Đừng dừng lại."
"Okay."
Một phòng rộng rãi để luyện tập. Một nhóm người lớn mặc vest bước vào.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ.
Ngay khi họ nhìn thấy tôi, họ đã cười.
"Đùa nhau hả trời, bọn này phải phải chiến đấu thật sự nghiêm túc với một thằng nhóc tì á.”
Họ khác hoàn toàn với các giáo viên tôi từng chiến đấu cho đến nay.
Chuyển động của những người đó vô cùng thô ráp.
Liệu đây có phải là một sự thay đổi về cường độ luyện tập không?
Như thường lệ, nếu chỉ so về thể chất đơn thuần thì tôi không thể cạnh tranh với họ
Sự khác biệt về cơ bắp là rất rõ ràng.
Nếu đánh trực diện thì 100 trận sẽ thua 100 trận.
"Thật là ngu xuẩn. Nhưng mà ngu xuẩn thì ngu xuẩn, dù sao đã nhận tiền rồi thì cứ làm những việc cần làm thôi. Tốt nhất là cứ mặc định tài năng siêu phàm của thằng nhỏ."
Người đàn ông trông có vẻ là thủ lĩnh nói.
"Nghe này, mày phải có sát ý giết người. Không, đúng hớn là nhất định phải thật sự muốn giết bọn tao. Phải như vậy thì bọn này mới không nở cảm thấy tội lỗi khi phải ra tay hết mình với một đứa nhỏ."
Người đàn ông là thủ lĩnh đã dặn dò tôi như vậy.
Không cần phải nói, tôi đã sẵn sàng để làm như vậy.
"Đây toàn là hàng lạnh chất lượng cao, cứ chọn món nào nhóc muốn."
Nói xong, họ ném chiếc túi đang mang xuống đất.
Nó chạm đất với một tiếng leng keng kim loại.
"Không cần thiết."
"...... Chơi tay không à?"
"Đúng."
"Trẻ con dạo này ghê thật. Biết là nhóc tự tin về khả năng của mình nhưng bọn này sẽ tẩm quất rất mạnh tay đấy. Dù sao có thêm hàng để phòng thân cũng là lợi thế, mà đã là lợi thế thì lý gì lại không dùng."
"Sensei, đây là mệnh lệnh sao?"
Tôi nhìn về phía hướng dẫn viên tầng 2 để được hướng dẫn.
"Đây là mệnh lệnh. Hãy làm những gì người đó nói. Đó là những gì chúng tôi yêu cầu anh ta làm.”
Sau đó, tôi đành phải làm theo.
Tôi mở túi.
"Baton, súng điện, mã tấu, khai sơn đao, kiếm nhật. dao găm,…bất cứ thứ gì nhóc thích."
Một số món trong này là những vũ khí mà tôi đã nhìn thấy và từng được chạm vào trong các môn học trước đây
Lẽ ra tôi nên chọn con dao găm vì tính cận chiến và sát thương của nó, nhưng tôi muốn mở rộng phạm vi chiến đấu hơn.
"Tôi sẽ dùng cái này."
Tôi với lấy cây baton mà không do dự và nhặt nó lên.
Nó dài khoảng 30cm ở trạng thái thu lại.
"Nhóc biết cách sử dụng nó, phải không?"
"Chỉ cần vung mạnh và nó dài ra khoảng 80 cm. Sau đó, có thể quất đối thủ của mình, phải không?
"Giỏi."
Để giành chiến thắng, bạn phải đánh chính xác vào các bộ phận quan trọng của cơ thể con người.
Họ có lẽ chưa bao giờ có một trận chiến đúng nghĩa với một đối thủ có vóc dáng như tôi.
Tôi cần tận dụng tối đa tầm vóc nhỏ bé của mình, điều này khiến việc sút trúng đích rất khó khăn.
Sau vài phút, xương bàn chân của người lớn cuối cùng bị gãy bằng dùi cui của tôi và tôi lại giơ dùi cui lên.
Cú đánh này nên nhắm vào não, hoặc ít nhất là làm gián đoạn ý thức của anh ta.
Nếu nó không có tác dụng thì tôi sẽ tiếp tục làm thêm 1 đòn vào hộp sọ nữa.
"Dừng lại! Dừng lại!"
Tôi dừng lại khi nghe thấy tiếng thông báo vang khắp phòng và nhẹ nhàng ném baton về phía xa.
Người lớn vội vã vào phòng và kéo những người đàn ông bị ngã ra
"Trời ơi!...... Mau đưa họ đến phòng y tế đi!"
Đội y tế quan sát những người bị thương và nhận thấy rằng họ đang trong tình trạng nghiêm trọng nên khiêng họ ra ngoài bằng cáng.
“Làm cái quái gì vậy, Kiyotaka?”
"Em đã nhận được lệnh giết chúng."
Để xác nhận điều đó, tôi thậm chí còn hỏi lần thứ hai xem điều này có ổn không.
Vấn đề là gì?
Những người hướng dẫn không nói nên lời trước tình huống trước mắt, và rồi cánh cửa phòng mở ra.
"Aya…Ayanokouji-sensei!”
"Anh phụ trách sắp xếp điều trị cho những người bị thương. Tôi cần phỏng vấn Kiyotaka. Đi theo ta nào."
Mệnh lệnh là tuyệt đối.
Tôi đi theo sau không chút do dự.
Thông thường luôn có vài người hướng dẫn đứng bên cạnh ông ta, nhưng hôm nay ông ta dường như chỉ có một mình.
"Con nên biết ngoài việc là người đứng đấu dự án Whiteroom, ta còn là bố ruột của con”
"Con biết"
"Ta chưa bao giờ nói mình là bố con trước đây. Con biết điều đó khi nào?"
"Khi 4 tuổi. Con nhớ rằng ngài đã đề cập đến nó trong một cuộc trò chuyện với người hướng dẫn."
"Ừ. Điểm số của con khi còn là ở trong thế hệ thứ 4 luôn cao ngất ngưởng. Sau khi nhìn lại, ta thấy rằng con là người duy nhất còn lại hoàn thành khóa học một cách lặng lẽ và hoàn hảo...... Không, con thậm chí còn đạt được kết quả trên mức hoàn hảo "
Đối với tôi, bố mình cũng không có gì đặc biệt.
Đó là sự thật. Không có chút cảm xúc nào.
"Con là một người thật sự đặc biệt với ta"
"......"
"Whiteroom mới hoạt động được 14, 15 năm. Nhưng dù có quay ngược lại vài năm, vẫn chưa có được ai như con. Chưa kể trong thế hệ từ 1 đến 3, thậm chí là những đứa trẻ trong thế hệ thứ 5 không có một trường hợp nào như vậy, nhưng tất nhiên, mọi thứ càng ngày càng phát triển và các thiếu sót dàn dần được khắc phục . . . . . . "
Không nghi ngờ gì nữa, đó là một lời khen ngợi dành cho tôi.
"Con có thể quay về rồi.”
"Tạm biệt"
Ý nghĩa của cuộc trò chuyện này là gì?
Tôi e rằng nó có liên quan đến thiết bị tôi đeo trên tay.
Như để chứng minh cho sự nghi ngờ của tôi, người đàn ông lên tiếng.
"Mọi chuyện diễn ra như thế nào?”
"Mạch của Kiyotaka và các dữ liệu khác không thay đổi trong trận chiến hay trong cuộc trò chuyện với ngài, Ayanokouji-sensei.”
"Không có một chút dao động nào bên trong ngay cả sau khi được khen ngợi là một sự tồn tại đặc biệt? Không, tôi có thể nói rằng trái tim của thằng bé với tư cách là một con người đã hoàn toàn ngừng hoạt động.”
"Đây vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của Kiyotaka mà chính cậu ta không thể loại bỏ.”
"Như Ishida-sensei đã nói. có thể giữ niềm vui và nỗi buồn ở mức tối thiểu, nhưng không thể đánh mất cảm xúc của mình. Ít nhất thì đa số vẫn có một chút gì đó tình cảm của người bình thường nhưng Kiyotaka hầu như không có, điều đó không phù hợp nếu muôn thằng bé trở thành một nhà giáo dục hoặc một chính trị gia.”
Đây cũng là một phần của chương trình giảng dạy?
Khen hay chê, với tôi không liên quan.
Điều quan trọng nhất là không bị đào thải, vậy thôi.
“Tôi e rằng khó mà có thể học cách vui buồn trong Nhà TrắnWhiteroom.”
"Phải. Nhưng đứa trẻ đó rất giỏi trong việc sử dụng những lời nói dối khi cần thiết. Ngay cả khi thiếu niềm vui và nỗi buồn, cậu ta cũng có thể ngụy trang cho phù hợp."
"Đó chính là vấn đề. Đã quá muộn để thằng bé học được niềm vui và nỗi buồn trong nơi này. Chúng ta chỉ còn cách thay đổi hoàn cảnh môi trường mà thôi.”
"...... Khó nói lắm"
"Không được sao?"
"Trong số rất nhiều đứa trẻ đã được giáo dục từ thế hệ 1 đến 13 hiện đang ở đây. Ngay cả khi mức độ khó khác nhau rất nhiều, Kiyotaka rõ ràng là ngoại lệ. Không phải cậu ấy là con của một sensei. Thằng bé này vốn ngay từ lúc sinh ra đã vô cùng bất thường.”
"Điều này đúng. Dù môi trường có khắc nghiệt đến đâu, Kiyotaka luôn thể hiện khả năng thích ứng cao. Những đứa trẻ khác đều gặp khó khăn ở mức nào đó, nhưng Kiyotaka thì không. Cậu ấy tiếp thu mọi thứ mình được dạy, vậy lý do là gì?"
“Tôi không biết...... Rất dễ để giải thích nó bằng những từ như gen di truyền giữa các thế hệ, nhưng nếu chúng ta không thể giải thích hiện tượng này, Whiteroom sẽ không thể thực sự trở nên hoàn chỉnh."
"Nếu có thể đều đặn sản sinh ra những đứa trẻ có sức mạnh tương đương hoặc lớn hơn Kiyotaka, lý tưởng của tôi sẽ thành hiện thực. Hãy nghiên cứu kỹ lưỡng. Đừng bỏ cuộc cho đến khi mọi người biết sự thật. Đó là lý do tại sao tôi đã cho các anh rất nhiều tiền.”
Tôi sẽ tiếp tục việc học của mình tại Whiteroom. Điều gì đang chờ đợi tôi phía trước, điều gì nằm ở cuối hành trình tìm kiếm tri thức, đó là tất cả những gì tôi muốn biết.