Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát [Mở đầu]
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát
~ • ~ • ~
Mở đầu:
Đó là một ngày hiếm hoi ở Tokyo khi tuyết rơi dày đặc. Vào một ngày cuối tháng Giêng, tôi đang ở giữa sông Sasakawa.
Nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang, khoảng sân bị bao phủ bởi màn đêm và tuyết được chiếu sáng bởi ánh đèn.
Kamogawa và tôi nhanh chóng tiến đến địa điểm đã hẹn trước.
Trên đường đi, Kamogawa dừng lại và ngắm nhìn phong cảnh đầy tuyết.
"Cậu có nhớ không? Cái hồi mà anh em chúng ta ngồi đợi Naoe-sensei giữa trời đông cô đơn ấy. Mới đó mà…”
"Cứ như là mới ngày hôm qua."
"Lúc đó, Ayanokouji-san được bổ nhiệm phụ trách Dự án Whiteroom và tôi cũng được yêu cầu giúp đỡ cậu. Chúng ta đã gặp rất nhiều rắc rối, nhưng đã đi được đến đây thì hải nói là đã tiến rất xa rồi.”
"Anh cũng đã trưởng thành rất nhiều. Thật sự ban đầu tôi cũng thấy anh khá phiền nhưng dàn dà tôi thật sự nhân ra anh cũng có gì đó hữu dụng.”
"Cái này phải nhờ ơn của Naoe-sensei và Ayanokouji-san...... À không, Ayanokouji-sensei! Tôi đã trưởng thành rất nhiều nhờ làm việc dưới quyền của cậu. Tiếc một điều là ông cụ thân sinh của tôi đã qua đời năm ngoái, nếu ông ấy còn sống mà thấy tôi có được ngày hôm nay chắc cũng tự hào lắm......"
Cha của Kamogawa đã qua đời vào thời điểm này năm ngoái do nhồi máu cơ tim.
Mục tiêu của Kamogawa là xuất bản Dự án Nhà Trắng và trực tiếp nói với cha mình.
Nhà nước thành lập một cơ sở nhận nuôi đứa trẻ để giáo dục.
Dù hiện tại đã có trường cao trung nâng cao dành cho học sinh cao trung nhưng bản thân họ vẫn còn muốn tính xa hơn nữa
Một tổ chức cứu sống những đứa trẻ không may mắn được sinh ra.
Một tổ chức cung cấp giáo dục cho những đứa trẻ đó trở thành thiên tài.
Dự án Whiteroom là một sự cần thiết quan trong cho tương lai đất nước.
Những sinh mạng bị bỏ rơi trong nhà vệ sinh, những sinh mệnh bị nạo phá thai, những sinh mệnh bị giết khi cha mẹ không nuôi nấng mình.
Với sự dẫn dắt của chính phủ, tất cả những vấn đề này có thể được giải quyết.
Vấn đề già há dân số cũng được giả quyết
“Thứ chúng ta đạt được chỉ đủ để có thể đưa dự án này ra ánh sáng. Đừng hài lòng với hiện tại, Kamogawa.”
"À, vâng!"
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Nó khác với cái ngày mà tôi đợi Naoe-sensei trong gió lạnh ngày đó.
Mặc dù đã có nhiều khó khăn, nhưng Whiteroom vẫn đi vào hoạt động và cho đến nay đã tạo ra thành tựu đáng nhắc đến.
Đã đến lúc báo cáo chi tiết cho Naoe-sensei và đưa nó lên sân khấu ra ánh sáng một lần và mãi mãi.
Bước đầu tiên để tâm huyết của tôi nhìn thấy ánh sáng ban mai sắp thành hiện thực
Đây là những gì tôi đã làm việc rất chăm chỉ để đạt được.
Chúng tôi vào chỗ ngồi trước và đợi vị khách của chúng tôi là Naoe-sensei đến.
Mặc dù đó chỉ là phép xã giao, nhưng giờ đây chúng tôi đang hành động dưới quyền của Naoe-sensei.
Nói cách khác, sensei thật sự xem trọng chúng tôi.
"Với nó, Naoe-sensei cuối cùng sẽ có thể đứng trên đỉnh cao của đất nước này.”
“Ý anh là trở thành Thủ tướng ?”
Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc bầu cử Thủ tướng sắp tới.
"Ông ấy không phải là một thủ tướng bình thường. Ngoài dang tiếng lâu năm có sẵn, quyền lực của ông ấy có thể nói là lớn nhất trong số tất cả những thủ tướng.”
Có thể nói rằng Naoe-sensei đã trở thành một người đàn ông đứng đầu đất nước theo một nghĩa nào đó từ lâu.
Bình thường, tôi không bao giờ lo lắng, nhưng lần này tim tôi đập loạn xạ.
Bởi vì kế hoạch này, vốn đã đánh cược cả sự nghiệp chính trị của tôi
Ngày đưa mọi thứ ra ánh sáng...... Tôi đã mơ về nó rất nhiều lần.
"Naoe-sensei đến rồi"
Sau một khoảng thời gian dài, nhưng thực sự chỉ là 30 phút
"Sớm hơn tôi nghĩ.”
Chỉ muộn hơn giờ hẹn khoảng 10 phút.
Tôi rất ngạc nhiên về điều này, nhưng tôi nghĩ rằng dù ông ấy có đến muộn một hay hai tiếng đồng hồ, tôi vẫn sẽ cố gắng đợi.
"Ngay cả Naoe-sensei cũng quan tâm đến dự án này, phải không?
Tôi nhắc nhiowr Kamogawa đang vui vẻ, che giấu cảm giác thư thái của mình và chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc với Naoe-sensei.
Trước khi cánh cửa được mở ra, chúng tôi ngồi cúi đầu và áp trán xuống sàn chờ đợi Naoe-sensei.
Sau đó, tiếng bước chân lặng lẽ truyền đến.
"Xin lỗi đã để các cậu đợi lâu,"
Gặp chúng tôi, Naoe-sensei xin lỗi vì đến muộn.
Nghe ông ấy nói vậy, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
"Không, làm gì có chuyện đó. Chúng tôi phải cảm ơn sneesei vì đã dành thời gian của mình đển gặp bọn tôi,"
Tôi nói khi gạt bỏ những phiền nhiễu thêm ra khỏi tâm trí.
Không có gì phải lo lắng.
Giờ đây, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đang tiến thêm một bước trên con đường đạt được tham vọng của mình.
"Dù sao thì, hãy ngẩng cao đầu. Nếu không chúng ta sẽ không thể nói chuyện được."
Sau khi tôi và Kamogawa ngẩng đầu lên, chúng tôi lập tức với lấy ly Naoe-sensei và chuẩn bị rót bia cho ông ấy.
Nhưng Naoe-sensei đã ngăn chúng tôi lại.
"Trước đó, tôi có vài điều muốn nói."
"Ngài cứ nói."
Tôi lui người lại, nghiêm túc lắng nghe lời sensei sắp nói.
“Có một vài điều tôi muốn nói với cậu…… Chuyện là như thế này….”
Sau một chút ngập ngừng, Naoe-sensei thì thầm như thể nhớ ra điều gì đó mà bản thân đã quên.
"Cuộc bầu cử thủ tướng tiếp theo - tôi sẽ không tham gia.”
"...... Huh?"
Trong một khoảnh khắc, tôi không thể hiểu Naoe-sensei đang nói gì nên cũng á khẩu không hiểu gì
Kamogawa bên cạnh tôi hẳn cũng như vậy.
Trong sự im lặng, âm thanh như đinh tai nhức óc dường như mạnh hơn.
"Sensei...... Cái này, là đang đùa đúng không?"
Những lời của Kamogawa giống như một lời buột miệng hơn là một lời xác nhận.
Nếu là tôi thì chắc chắn tôi cũng sẽ nói điều tương tự
"Đó là sự thật. Ngày mốt, các ứng cử viên sẽ được công bố, vì vậy các cậu hãy bỏ phiếu cho Kijima. Hãy bầu cho người đó"
Kijima? Tại sao? Sao Naoe-sensei lại muốn bầu cho Naoe-sensei?
Ngay cả khi tương lai của những người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, vị trí của Naoe-sensei vẫn không dễ gì có thể lung lay.
"Làm ơn đợi đã. Tại sao? Chẳng phải Naoe-sensei đã chuẩn bị đủ thứ cho thời điểm này sao?”
Tôi rướn người về phía trước, không thể kiềm chế cảm xúc của mình
Tôi hiểu rằng việc trở thành Thủ tướng không phải là mấu chốt.
Trên thực tế, Naoe-sensei đang ở trước mặt tôi đã có cơ hội trong tay để lên chứ đó, nhưng ông ấy vẫn chấp nhận làm người đứng sau giật giây mọi thứ mà không bị giới hạn bởi vị trí của mình trong rất nhiều năm.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, việc ông ấy được bầu làm thủ tướng lần này là một lộ trình đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.
Thà rằng lần này ông ấy không tham gia tranh cử thôi thì cũng chẳng vấn đề gì... Suy cho cùng có thể xem là nhường vị trí thủ tướng cho người khác.
Nếu người đứng ra tranh cử là Kijima-sensei thì chắc chắn thì chắc chắn người đó sẽ có thể có nhiều cơ hội ngồi vững cái ghế này.
Phe Naoe cũng sẽ không thể tìm được bất cứ ai để có thể cạnh tranh được vị trí thủ tướng.
Rút lại quyết định tham gia tranh cử sẽ không tốt chút nào.
Nó cũng sẽ có tác động rất lớn đến Whiteroom.
Chính vì không thể hiểu được nên tôi cần phải xác định rõ.
Điều gây sốc hơn nữa là người mà Naoe-sensei quyết định hỗ trợ lại là Kijima-sensei.
"Sao lại là… Kijima-sensei...... Naoe-sensei và Kijima-sensei chẳng phải là đối đầu với nhau sao......?"
Kamogawa không thể kìm nén bản thân lâu hơn và nói ra cái tên đó.
Về ứng cử viên thủ tướng do Đảng Công dân lựa chọn, cả trong và ngoài chính phủ cũng như giới truyền thông đều cho rằng có ba người đang cạnh tranh gay gắt với nhau. Ứng cử viên mạnh nhất là Naoe-sensei sẽ đứng đầu, tiếp theo là Isomaru sensei với tư cách là đối thủ lâu năm, sau mới tới Kijima-sensei. Nếu ba người này cạnh tranh cho vị trí thủ tướng, chắc chắn Naoe-sensei sẽ thắng.
“Ta cũng không muốn gã đó làm thủ tướng và cũng không thể để hắn làm thủ tướng.”
"Nhưng mà chuyện kéo phiếu như thế này......"
"Lý do là như thế này. Số phiếu trong Đảng Công dân của Isomaru và Kijima được chia đều, nên một số người trong đảng đối lập đã nhìn thấy cơ hội tận dụng nó và quyết định đè bẹp tôi. Theo tính toán của mình, ta sẽ thua khoảng 20 đến 30 phiếu. Ta cũng hết cách rồi,”
Naoe-sensei nói với nụ cười buông xuôi trên môi.
"Nếu biết đã không thể làm được thì tốt nhất là khỏi làm luôn. Đã vậy thì tại sao chúng ta không quay sang ủng hộ Kijima, để chúng có thể giữ vị trí hiện tại? hắn ta vẫn còn trẻ, nhưng có năng lực. Ta đã điều tra kỹ lưỡng về người này để xem hắn có bê bối nào có thể dùng đến không nhưng vô dụng, lý lịch của hắn gần như được làm rất sạch"
Một chính trị gia không có một thứ gì có thể kìm hãm, cho dù đó là phụ nữ hay tiền bạc.
Nhưng người như vậy vào thời đại này có thể xem là hiếm
"Nhưng nếu là như vậy, không phải tốt hơn nên bầu chọn Isomaru-sensei sao? Ông ấy là đối thủ của sensei, nhưng cả hai ít ra cũng đã đối đầu với nhau trong thời gian dài nên cũng hiểu rõ về nhau hơn. Tôi nghĩ rằng không nên ủng hộ Kijima-sensei, người khó giải quyết hơn hẳn......"
Không thể dùng tư duy của một đứa trẻ kiểu không muốn đối thủ truyền kiếp của mình thành công để áp dụng vào chuyện này được.
Nếu tôi phải đánh giá liệu việc lựa chọn Isomaru-sensei có phải là một lựa chọn đúng đắn hay không, thì đó thậm chí không phải là điều gì phải do dự.
"Nói xong chưa? Được rồi, ta đánh giá rằng mình sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn khi đứng về phía Kijima. Nếu buộc phải ngồi chung một thuyền với Isomaru, thì nếu có chuyện lật thuyền thì tất cả sẽ bị kéo xuống nước. Kijima thì lại không thuộc phe nào vậy nên ai kéo được về phe mình sẽ có được nhiều tiếng nói hơn "
Ngay cả khi Naoe-sensei buộc phải sáp nhập vào phe của Isomaru-sensei, ông ấy có thật sự sợ rằng mình sẽ bị đối phương đàn áp không?
Naoe-sensei đã bị đẩy đến mức như vậy, nhưng tôi lại không nghe bất cứ điều gì về nó.
Tôi nghĩ rằng mình đã hòa nhập vào thế giới chính trị, nhưng dường như tôi không tiếp xúc với bất cứ điều gì đằng sau hậu trường.
"Vẫn còn chưa muộn mà, Naoe-sensei. Chúng ta vẫn còn Dự án Whiteroom! Hãy dùng thứ này như một vũ khí-"
"Im đi, Kamogawa!"
Tôi buộc phải ngăn Kamogawa, người đang mất bình tĩnh.
"Nếu Naoe-sensei quyết định làm như vậy, thì chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. Nhưng Dự án Whiteroom không phải thế này, phải không?”
Nếu Naoe-sensei muốn hỗ trợ Kijima-sensei, thì họ hẳn đã đạt được thỏa thuận nào đó. Điều đó có nghĩ là nội bộ hai bên đã làm việc trong bí mật để hai bên đều có lợi. Nếu không thì chắc chắn sẽ không có chuyện ủng hộ Naoe-sensei.
Nhưng mà-.
"Ayanokouji này, hôm nay ta gặp cậu để nói về vấn đề đó. Ta xin lỗi vì những nỗ lực của cậu trong những năm qua, nhưng ta vẫn phải nói sự thật….”
Ngay lập tức, tôi toát mồ hôi lạnh vì những lời đó của đối phương
"......Naoe-sensei, ý ngài là sao?"
Ngay cả khi tôi bắt đầu hiểu được tình hình, thì cũng không thể chấp nhận được.
"Ta biết cậu muốn nói cái gì. Chắc cậu cũng hiểu rằng mọi thứ kế hoạch của cậu có thể duy trí đến này hôm nay phần lớn là danh tiếng của ta. Ta nói không sai chứ?"
"...... Vâng"
"Đúng là ta và Kijima đã bàn bạc trước với nhau về cuộc tranh cử tiếp theo. Tuy nhiên mọi thứ không hề dễ dàng gì. Suy cho cùng ta đã thấy bại trong cuộc nội chiến này vậy nên điều có thể làm bây giờ là bảo vệ quyền lợi của mình. Và Dự án Whiteroom vốn gây tranh cãi khó mà được phép tồn tại.”
Nếu có bất cứ hành động đáng ngờ nào, Kijima-sensei sẽ không dễ gì để yên.
Tôi có thể hiểu được hành đọng này, nó giống một hành động để gây ấn tượng nhằm lấy được niềm tin
"Cậu là một người tài giỏi, Ayanokouji.”
"...... Ah. Cảm ơn ngài nhiều lắm.”
"Ta nghĩ cậu cũng nên biết tại sao ta lại liên tục nâng đỡ cậu bất chấp trình độ học vấn."
"Thế giới chính trị luôn đòi hỏi một trình độ học vấn nhất định từ xa xưa. Nếu không có Naoe-sensei, những người như tôi sẽ không thể tạo nên sự khác biệt."
Naoe-sensei gật đầu thở dài.
"Dù tốt hay xấu, đa số những người tham gia chính trị trong một thời gian dài đều là những người kém cỏi, tuân theo các quy tắc và chỉ biết chú trọng học vấn. Điều duy nhất bản thân họ nhắm đến là danh tiếng và tiền bạc. Cho dù đó là loại chính trị gia chính trực hay chính trị gia bẩn thỉu, tất cả đều giống nhau."
Naoe-sensei với lấy chiến ly rỗng nhưng rồi lại dừng lại
"Kijima vẫn không hề thay đổi, con người này thật sự sinh ra để làm chính trị.”
Naoe-sensei thật sự đang khen ngợi đối thủ của mình sao?
Liệu đây có phải là vài lời khen xã giao sau khi bị đánh bại không.
"Ta cũng cảm thấy điều đó ở cậu. Cho dù không đi cũng một con đường, những mong muốn từ ngày mới bước chân vào nghề"
“……Vâng. Niềm tin và triết lý sống của tôi chưa bao giờ thay đổi.”
“Đứng lên đỉnh cao của đất nước này…… là mục tiêu của cậu đúng không?”
"Vâng."
"Ta cũng không nghi ngờ gì nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải đánh bại Kijima. Tên đó thật sự quá phi thường."
"Tôi có tham vọng đó. Nếu Naoe-sensei ủng hộ Kijima-sensei, xin hãy để tôi theo bước chân ngài. Từ bây giờ, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ Naoe-sensei và Kijima-sensei..."
"Ta thật sự sợ rằng cậu có thể mất bình tĩnh."
Ah, thật vậy sao?
Trái tim tôi thật sự như vỡ nát vào lúc đó.
Đây là sự thật sao?
"...... Thật sự đã có chuyện gì sao?”
"Cậu đã trở thành cái gai trong mắt Kijima. Trong suốt thời gian qua, đã có nhiều tin đồn về việc cậu và một số người trong giới tài phiệt hợp tác với nhau để làm một số chuyện mờ ám. Chắc cậu cũng hiểu mà? Ta không thể nào để mội người như vậy trong hàng ngũ của mình.”
"Những tất cả những gì tôi làm là vì ngài, sensei. Đó là điều cần thiết để có thể phục vụ cho việc xây dựng và vận hành cơ sở giáo dục nhằm thay đổi đất nước này ...... Chẳng phải chính ngài đã mong muốn điều đó sao?”
Sắc mặt Naoe-sensei thay đổi.
"Coi bộ cậu không hề thõa mãn với việc đứng đầu Whiteroom và đếm tiền từ đám tài phiệt nhỉ? Cậu cũng không còn mà một chính trị gia hoàn toàn nữa bởi những mối liên hệ với yakuza. Oh, phải rồi. Ta có nên nói rằng cậu đã đi quá xa rồi không? Tất cả những gì cậu đang làm chỉ là chỉ là đang cố đạt được tham vọng và bảo vệ bản thân mà thôi. Đã bao nhiêu lần cậu đã có âm mưu muốn đâm sau lưng ta rồi?"
Giọng điệu của ông ta từ nhẹ nhàng chuyển sang quở trách.
"Vậy ...... Ngài định làm gì với Whiteroom"
"Làm gì sao? Biến toàn bộ dự án này thành một tờ giấy trắng."
"Làm sao có thể chứ...... Ha, chuyện này thật sự ......"
Kamogawa, người trước đó đã nói với vẻ vui vẻ, giờ trở nên tuyệt vọng.
Tôi hầu như đứng yên như một bức tượng, biểu cảm tôi lúc này vô cùng lộn xộn.
Biến Whiteroom thành tờ giấy trắng sao?
Ông ta có biết tôi đã cố gắng bao nhiêu để có thể đưa nó từ một đống giấy thành một cơ sở bề thế như hôm nay không?
Naoe-sensei có thể lay chuyển mọi thứ chỉ bằng một lời nói.
Đó chẳng phải chuyện gì khó hiểu.
Nếu tôi kháng cự vào thời điểm này, điều đó sẽ chỉ khiến Naoe-sensei ghét tôi hơn.
Ông ta chỉ đơn giản nghĩ rằng chúng tôi chỉ là đám trẻ mình bào đâu nghe đó nên mới yêu cầu gặp nhau thế này
Nếu lúc này tôi không đủ chín chắn và bình tĩnh ứng phó thì cũng sẽ vuột mất cơ hội lật kèo.
Lần này nếu tôi bị đẩy ra rìa một lần nữa thì tôi sẽ không còn cơ hội để phất lên lần nào nữa
Tôi đã kiếm đủ tiền để khiến người khác phải ghen tị.
Ngay cả khi tôi bị Naoe-sensei bỏ rơi, tôi vẫn có thể sống một cuộc sống không có gì lo lắng
Nhưng mong muốn làm chính trị...... tôi không dễ gì từ bỏ được.
Và nó đang hoàn toàn bị đảo lộn bởi người đang ngồi trước mặt.
"Chuyện là như vậyđó, mong cả hai đừng trách ta."
Đây có phải là kết thúc rồi không?
Tôi chắc rằng Naoe-sensei không sẵn sàng dành thời gian cho bữa ăn.
Vì vậy, ông ấy cuối cùng cũng không chạm ly một lần nào.
"Khi Kijima nghĩ rằng cậu không phải là mối đe dọa, thì lúc đó cậu có thể an tâm mà quay lại chính trường. Hiểu ý tôi chứ?"
Để tồn tại như một chính trị gia.
Phải từ bỏ Whiteroom và bắt đầu lại từ đầu.
Đó là lựa chọn duy nhất.
Tôi hiểu rồi...
Tôi hiểu rồi...
Tôi hiểu rồi...
"......Mong ngài đứng nói mấy điều vô nghĩa đó nữa"
Lần này, tôi không giữ được bình tĩnh và xử lý sự việc một cách thông minh như trước.
Ai trong hoàn cảnh này cũng như vậy thôi.
Tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, tiền, nước mắt và cả máu cho dự án này
Tôi đã đặt cả cuộc đời mình trong hơn một thập kỷ chỉ để thực hiện kế hoạch này.
Đâu dễ gì tôi có thể để đứa con mình yêu quý nhất bị hủy hoại vậy chứ ?
"Whiteroom là một hoạt động được tài trợ bởi rất nhiều bên. Tôi không thể tự nhiên như vậy mà hủy dự án không nói một lời được.”
"Này, Ayanokouji. Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?"
Người trước mắt thoạt nhìn cũng chỉ là một ông già nhưng áp lực tỏa ra là vô cùng lớn
Ông ta không hề có bất cứ lung lay hay sợ hãi gì, liên tục hướng ánh mắt hình viên đạn về phía tôi.
Đối với Naoe-người đã ở sống trong chính trường này hàng thập kỷ, chuyện này với bản thân ông ta cũng chẳng phải lần đầu
Mặc dù vậy, ngay cả khi tôi từ bỏ ở đây, nó sẽ là kết quả tương tự.
Cứ như thể không có đường quay lại.
"Ta đã yêu cầu cậu hủy dự án này, cậu có nghe không hả? Cậu chỉ cần im lặng và làm theo thôi. Tốt nhất nên biết thân biết phận mà rút lại những lời nói của mình. Nếu cậu còn cố chấp thì tốt nhất là chuẩn bị sẵn sợi dây treo cổ đi."
"Ngài vẫn kiên quyết với điều đó sao?"
“Ta đã quyết làm gì thì phải làm cho bằng được.”
“Vậy tôi nói thẳng luôn. Tôi không thể chấp nhận được.”
"Có chấp nhận hay không không quan trọng, ta đã nói dừng thì phải dừng."
"Điều gì sẽ xảy ra với tôi? Tôi chỉ làm theo chỉ dẫn của sensei và hy sinh rất nhiều để có thể có thể đưa dự án này đi đến ngày hôm nay. Ngay cả khi tôi là một chính trị gia trên danh nghĩa, điều đó chẳng nghĩa lý gì nếu tôi không đạt được bất cứ thành tựu gì”
"Cậu chỉ mất có mấy năm làm việc vất vả thôi mà. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, cậu vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu."
Sau tất cả những gì đã xảy ra, liệu tôi còn có thể tin tưởng ông ta không?
Không thể nào có chuyện đó được.
"Tôi đã đơn thương độc mà làm dự án này dưới sự chỉ đạo của Naoe-sensei. Tôi...... Tôi không thể chấp nhận một yêu cầu vô lý như vậy......!"
Tôi chỉ có thể than thở.
Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì
"Ta hiểu tâm nổi khổ của cậu. Nhưng cậu nên hiểu rõ, thế giới này là cái thế giới gì. Ta cũng có thể sẵn lòng ủng hộ cậu không chút do dự. Ta có thể dùng tiếng nói của mình để lôi kéo những mối quan hệ để đa cậu trở lại. Bằng cách đó, cậu có thể dễ dàng thâm nhập vào chính trường một lần nữa với ít nỗ lực nhất. Đúng không?
Đúng là nói chung bao gồm các hoạt động bầu cử cần thiết... thì ai cũng muốn nhờ đến Naoe sensei.
Tất nhiên vẫn phải trả một cái giá xứng đáng.
"Tôi cảm ơn vì điều đó. Nhưng..."
“Bỏ cuộc đi, Ayanokouji. Nếu cậu vẫn còn muốn cố chấp như vậy, e rằng cậu sẽ gặp họa sát thân đấy”
Tại sao tôi tuyệt vọng như vậy?
Tôi e rằng Kamogawa, người đang thu mình trong quả bóng bên cạnh tôi, không thể tưởng tượng được điều đó.
Không phải vì dự án Whiteroom là cái gai trong mắt gì cả mà là những mối quan hệ tôi đang nám giữ.
Đối với Naoe-sensei, tôi là một kẻ đe dọa cần phải bị tiêu diệt
Lão nói muốn cho tôi một cơ hội, nhưng thực tế lão ta định không làm gì trong cuộc bầu cử tiếp theo hay ủng hộ tôi sau này.
Cho đến nay, tôi đã nhiều lần chứng kiến những chính trị gia bị cắt cổ, một cách sống động.
Thời điểm tôi cầm trên tay dự án Whiteroom, số phận của tôi với tư cách là một chính trị gia cũng đã được quyết định
Vậy nên tôi coi như cũng chẳng còn cách nào khác ngoài dựa vào năng lực của mình để phản kháng và chiến đấu đến cùng.
"Tóm lại tôi là người duy nhất gánh chịu tất cả......?"
"Cậu còn trẻ, không giống ta già rồi không còn thời gian, tương lai cậu còn có rất nhiều cơ hội. Nhưng ta chỉ có hiện tại, không thể cứ như vậy từ chức, từ bỏ quyền lực của mình."
"Sensei ......"
"Ta không bảo cậu từ bỏ việc trở thành một chính trị gia. Cậu chỉ cần chịu khổ một thời gian thôi."
"Ngài sẽ không từ bỏ tôi chứ?"
"Tất nhiên. Ta không có ý gì xấu. Dù nghe có vẻ nghiêm trọng nhưng khi cậu trở lại sau khi sóng gió đã yên, chắn chắn sẽ được Kijima trọng dụng. Nếu chịu khổ một chút vào lúc này, sau này vẫn còn cơ hội để phất lên trở lại, đến lúc đó, chính ngươi muốn làm gì thì làm lại không được, đúng không lúc đó cậu muốn làm gì mà chẳng được, phải không?"
Mọi thứ đã kết thúc rồi sao. ......
"Tôi hiểu rồi."
"Hiểu là tốt.”
"Như Naoe-sensei đã nói, Dự án Whiteroom sẽ bị chấm dứt. Tôi sẽ thực hiện việc đó ngay ngày mai."
Tôi cúi đầu thật sâu.
"Ta đang trông cậy vào cậu."
Naoe-sensei trước mặt tôi không còn hứng thú với tôi chút nào nữa.
Tôi có khả năng hay không có khả năng không quan trọng. Đơn giản là vì đói phương không muốn trọng dụng tôi, tôi có cố làm gì lúc này cũng không thuận