Kết chương: Nhìn về phía trước [Phần 1]
Kết chương: Nhìn về phía trước
~ • ~ • ~
Phần 1:
Đó là mùa hoa anh đào, và tôi trở lại Tokyo từ Saitama sau một thời gian dài vắng mặt.
Tôi đã không trở về nhà của mình ở Kurome, nơi tôi đã chuyển đến vài năm trước, mà bắt một chiếc ô tô đến văn phòng của mình.
"Đã bao lâu mình không trở lại đây rồi?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô tòa nhà sẽ sớm bị phá hủy và ra chỉ thị cho người lái xe.
Khi chiếc xe tấp vào lề và đèn báo sáng, tôi ra khỏi xe một mình.
Rời xa thế giới chính trị trong một thời gian dài, thời điểm hồi sinh của tôi cuối cùng cũng đến.
Naoe-kẻ liên tục phá hoại tôi, cũng đã ngoài 80 tuổi và đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo cách đây không lâu. Dù rõ ràng đã khỏi bệnh và quay trở lại chính trường, nhưng lão cũng chẳng khác gì ngọn đèn trước gió.
Đúng là Whiteroom đã bị áp lực đến mức phải tạm dừng nó một thời gian, đó là một tổn thất đáng kể. Nhưng đó là một cơ hội tốt để coi đó là thời gian chuẩn bị cho một cuộc phản công.
"Ai rồi cũng phải già.”
Tôi sẽ sớm bắt đầu chiến đấu trở lại trong thế giới chính trị.
Với điềm báo và linh cảm đó trong tâm trí ...
Như thể khỏi đầu cho một ngày tốt lành, Kamogawa- người mà tôi đã không gặp kể từ ngày nói chuyện với Naoe bước đến.
"Đã lâu không gặp, Ayanokouji-sensei. Thứ lỗi vì tôi không thể ra chào cậu sớm hơn.”
"Tôi vừa mới đến thôi. Chỗ anh thế nào rồi?"
Mặc dù chúng tôi vẫn nói chuyện qua điện thoại nhưng tôi gặp anh ta thậm chí còn ít hơn Sakayanagi. Nếu có anh ta tự tiện hành động thì chắc chắn sẽ bị phát hiện bởi mạng lưới chân rết của Naoe.
"Nhờ có cậu, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp đối với tôi. Dạo này cậu vẫn ổn chứ, sensei?"
"Tôi đã không còn là người của chính trị nữa mà anh vẫn gọi là sensei à.”
Tôi nói đùa, nhưng Kamogawa trả lời tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Đúng là Ayanokouji-sensei bây giờ không phải là một chính trị gia. Nhưng trong tay của cậu vẫn còn Whiteroom, một tổ chức giáo dục được mọi người trong giới biết đến. Những tin đồn về cậu vẫn chưa bao giờ ngừng.”
Đúng là tôi đã sống sót một cách ngoan cường bất chấp sóng to gió lớn.
Mặc dù tôi đã bị trục xuất khỏi chính trường, nhưng giờ đây tôi đang sử dụng Whiteroom làm điểm khởi đầu để tập hợp nhiều nhà tài phiệt, và tôi đang sử dụng tài sản của chính mình để đi theo con đường trong cuộc đời mà tôi chưa từng tưởng tượng.
Dù bây giờ tôi không còn là chính trị gia, nhưng có nhiều người gọi tôi là sensei hơn trước.
"Tôi nghe nói rằng con trai cậu giờ là ngọc quý của Whiteroom.”
"Mỉa mai tôi đó á? Chính vì làm quá nên mới bị nhắm tới, giờ phải đóng cửa một thời gian rồi."
Một nụ cười cay đắng từ Kamogawa, nhưng đôi mắt của anh ta vẫn như trước.
Không, có vẻ như anh ta đã trưởng thành hơn một chút so với trước đây.
"Tôi nghĩ cậu cũng biết rằng chính Naoe-sensei là người đứng đằng sau chuyện này. Vì không muốn tạo ra drama lằng nhằng nên ông ta không muốn phải công bố Whiteroom ra cho tất cả mọi người biết nhưng vẫn luôn âm thầm tìm cách xóa sổ nó.”
"Dù sao thì nếu ông ta không đưa cho tôi bản dự án vào năm đó, Whiteroom đã không tồn tại. Dù sao thì ông ta cũng có một mối quan hệ dây mơ rễ má với nó. Bước đi tiếp theo của ông ấy là gì?"
"Cũng không biết nữa. Tôi vẫn thuộc phe của Naoe-sensei, nhưng tôi không được tin tưởng vì từng có thời gian làm việc dưới quyền Ayanokouji-sensei.
Ngay cả khi tôi để anh ta thăm dò thông tin, cũng không thể vượt qua mạng lưới phòng thủ của Naoe.
Điều quan trọng hơn là để anh ta tiếp tục ẩn nấp trong đó hơn là bức dây động rừng.
"Nhưng... nghe nói dạo này sức khỏe của Naoe-sensei không được tốt."
Kamogawa đến bên cạnh tôi và khẽ nói.
“Tiết là tôi không thể tận tay tiễn lão xuống mồ nhưng thôi thì để lão bị dày vò bệnh tật cũng tốt.”
Naoe là một đối thủ không thể đánh bại trong chính trị.
Nhưng ông ta không thể đánh thắng được quy luật tự nhiên, thứ tôi cần bây giờ chỉ là chờ đợi:
"Đã đến lúc Ayanokouji-sensei trở lại rồi” “
"Cho dù ông ấy không còn nữa thì con đường công gai để leo lên đỉnh cao của tôi vẫn như vậy, có khi là còn khgos hơn trước."
"Ừ, đúng là Naoe-sensei không còn đáng lo nhưng Thủ tướng Kijima vẫn còn đó, thế lực của con người này cũng không thể xem thường”
Với tình hình hiện tại thì ông ta vẫn còn có thể trụ vững ở cái ghế đó
Con người này mới 60 tuổi, vì vậy 10 hoặc 20 năm tới có thể là kỷ nguyên của Kijima. Tôi thì bây giờ cũng không trẻ nữa.
“Đây có thể là cơ hội cuối cùng để tấn công.”
"Đúng vậy nhưng mà vẫn phải chọn thời điểm tốt nhất để tấn công.”
Whiteroom bây giờ vẫn đang bị đóng cửa
Cho dù nó sẽ kéo dài sáu tháng hay năm năm vẫn chưa chắc chắn. Điều rắc rối nhất là nó bị công khai với toàn dân chúng, nhưng thật may mắn là Naoe đã không nghĩ như vậy.
Ông ta muốn chôn sống Whiteroom trong bóng tôi và tôi thừa nhận đó là một chiên lược hợp lý
Khi chiếc xe đã chuẩn bị trước đến, Tabuchi mở cửa từ ghế sau.
Kamogawa bước vào và ngồi ở phía hành khách.
"Tabuchi, mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"
"Những đứa trẻ được đưa vào các cơ sở chăm sóc trẻ em của ta theo kế hoạch, và sẽ được giám sát và quản lý ở đó.”
"Tốt."
"Con trai của ngài ... liệu đó thực sự là một ý kiến hay không?"
"Tôi sẽ không ưu đãi thằng bé chỉ vì đó là con trai tôi mà mà vì đây chính là kiệt tác tốt nhất được Whiteroom đào tạo ra. Đôi lúc tôi cũng suy nghĩ về chuyện đó nhưng mà ý tôi đã quyết rồi"
Sau khi chiếc xe dừng lại, Kiyotaka đang đi ra khỏi phòng khám.
“Phòng khám tâm lý... Có chuyện gì xảy ra với Kiyotaka-kun à?”
"Không, tôi đến đây vì nhận được yêu cầu từ một người muốn gặp Kiyotaka. Vì đối phương đã tài trợ rất nhiều nên tôi cũng khó mà từ chối"
"Muốn gặp?"
"Thật là một ý tưởng thiếu suy nghĩ. Tôi đoán người đó muốn chữa lành vết thương cho con mình, nhưng không biết rằng nó sẽ chỉ có tác dụng ngược.”
Tôi gặp Ishida, người ra khỏi phòng khám đầu tiên.
"Kamogawa, lần cuối anh gặp Kiyotaka là khi nào?"
"Tôi nghĩ lần cuối là 3 năm…Không, có lẽ là sáu năm trước. Tôi tự hỏi thằng bé đã trưởng thành thế nào."
"... Mong chờ đến mức đó sao?"
Ishida, người vừa lên xe, nhìn chằm chằm vào Kamogawa với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ơ, sao thế? Tôi nói gì sai à?”
"Đó là một con quái vật. Nó không phải là thứ mà ông anh muốn thấy đâu”
"Quái vật sao... Anh có thể nói gì đó dễ hiểu hơn được không, sensei..."
"Không quan trọng. Ishida cũng là một trong những người đã chăm sóc Kiyotaka kể từ khi thằng bé được sinh ra”
Thể hiện nó theo cách nào cũng được.
Suy cho cùng tôi không tâm lắm, thằng bé đó chỉ đơn giản mang nửa dòng máu của tôi.
Về khả năng học tập thì không có ai cùng lứa tuổi có thể được đến tầm của thằng bé nhưng tất nhiên để có thể như vậy thì cũng có cái giá của nó.
Đây đồng thời là một trong những lý do tại sao Ishida gọi nó là quái vật.
Lắng nghe những lời của Ishida mà không hiểu gì, Kamogawa hướng mắt về phía cửa sổ với một cái nhíu mày.