Chương 210: Sự tiếp đãi của nhà vua
- Truyenconect
- Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
- Chương 210: Sự tiếp đãi của nhà vua
Chương 210: Sự tiếp đãi của nhà vua
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT ; Arima死神
~~~~~~~~
Tại cung điện Gairadiyte.
Zamira dẫn Rei và Misa tới phòng yết kiến
An toạ trên chiếc ngai vàng xa hoa đợi hai người bọn họ là một ông lão gầy nhom ốm yếu khoác trên mình bộ long bào chỉ thích hợp cho bậc đế vương.
Mặc dù khuôn mặt đâu đâu cũng là nếp nhăn, thế nhưng ánh mắt của ông vẫn ánh lên sức sống trẻ trung mãnh liệt.
“Thần đã đưa Anh hùng Kanon-sama và vị hôn thê Misa-sama của ngài ấy tới rồi.”
Zamira trịnh trọng bẩm báo, gã khá vất vả khi phải quỳ xuống với cái thân hình phát tướng của mình.
Rei và Misa cũng định xuống gối hành lễ theo, tuy nhiên đức vua Gairadiyte đã đưa tay lên ngăn họ lại.
“Miễn lễ. Ta sao có thể bắt đại Anh hùng của Azeshion quỳ gối trước chân mình được.”
Nói xong, nhà vua liền đứng dậy khỏi ngai vàng mà bước đến lại gần chỗ Rei và Misa.
“Lần đầu gặp mặt. Trẫm là Lisius Angelo Gairadiyte, hoàng đế đời thứ 16 của Gairadiyte.”
2000 năm trước, vương đô Gairadiyte được coi là thành lũy cuối cùng của nhân tộc. Vị vua cai quản vương đô lúc bấy giờ cũng được xem như là hoàng đế trị vì cả vùng đất Azeshion.
Chính xác mà nói thì Azeshion không phải là một quốc gia độc lập, nó là liên hợp quốc của toàn thể nhân loại. Người được tôn lên làm vị vua tối cao chính là đức vua của Gairadiyte.
Trải qua 2000 năm, trang sử ấy vẫn không hề thay đổi. Huyết thống của hoàng gia cứ thế mà được nối dõi đến tận ngày hôm nay.
Không nhầm thì Zamira mang họ Angelo giống như vua Lisius, vậy có nghĩa hắn cũng là một thành viên trong gia đình hoàng tộc.
Bị đẩy xuống làm hiệu trưởng của Học viện anh hùng như vậy, xem ra thứ tự trong bảng thừa kế hoàng vị của gã khá thấp thì phải.
“Chào mừng đến với cung điện hoàng gia, trẫm đã chờ ngày này rất lâu rồi.”
Lisius đưa tay về phía Rei.
“Giờ tên tôi là Rei Gransdori.”
Vừa nói, cậu vừa đáp lại cái bắt tay của nhà vua.
“Mặc cho cậu có trở thành quỷ nhân đi chăng nữa, Anh hùng Kanon vẫn mãi là người hùng vĩ đại trong lòng trẫm.”
Lisius cũng đưa tay về phía Misa với ý định tương tự.
“Thần là Misa Reglia ạ.”
“Thật là một tiểu thư xinh đẹp.”
Hai người cùng trao nhau cái bắt tay xã giao.
“Vẫn còn khá nhiều thời gian cho tới khi bữa dạ tiệc bắt đầu. Trẫm đã chuẩn bị sẵn phòng ốc để hai vị có thể thư giãn nghỉ ngơi. Cứ tự nhiên như ở nhà của mình nhé.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Nhân tiện thì tôi cũng muốn chào hỏi những thành viên khác trong gia đình hoàng tộc, không biết hiện giờ họ đang ở đâu?”
Nghe vậy, Lisius liền im lặng thở dài một hơi từ sống mũi.
“Anh hùng Kanon.”
Nhà vua gọi tên cậu với một biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Trẫm có một việc muốn được thỉnh cầu với cậu. Đáng lý ra hoàng cung phải có nghĩa vụ thiết đãi thật nồng nhiệt, nhưng đây thực sự là một vấn đề không thể tránh khỏi. Mong cậu hãy rộng lượng mà bỏ qua cho sự thất lễ này.”
Rei và Misa thoáng trao đổi ánh mắt với nhau.
“Là chuyện gì vậy?”
“Có tổng cộng 26 người sở hữu quyền thừa kế ngai vàng.”
Những biểu cảm tăm tối dần xuất hiện trên gương mặt của Zamira, kẻ vẫn đang quỳ phục dưới đất.
“Tuy nhiên, tất cả bọn họ hiện giờ đều đang mắc phải một căn bạo bệnh.”
“........Ngài nói tất cả, ư?”
“Thật hoang đường phải không? Cũng phải thôi. Tuy nhiên trẫm lại nghĩ rằng có kẻ nào đó đang âm mưu sát hại các thành viên của hoàng tộc để lật đổ vương quốc này. Đáng tiếc thay, không một hiền giả nào trẫm gọi tới có thể tìm ra được nguyên nhân đằng sau căn bệnh này cả. Nó cũng không giống một dạng lời nguyền cho lắm.”
Lisius đau đớn nói.
“Cứ thế này thì vương quốc sẽ sụp đổ mất. Hy vọng duy nhất lúc này chỉ có Linh thần nhân kiếm, thứ có thể chém đứt định mệnh của cậu mà thôi.”
“...........Người có thể nhờ Quỷ vương của Dilhayd mà……….?”
Lisius lắc đầu trước đề xuất của Rei.
“Suy cho cùng thì quỷ tộc vẫn là quỷ tộc mà thôi, không thể tin tưởng chúng được. Việc những người thừa kế ngai vàng đang suy yếu là thông tin tuyệt mật. Ngay cả nội bộ hoàng cung thì cũng chỉ một bộ phận rất ít những kẻ đáng tin cậy mới được thông báo chuyện này thôi. Tiết lộ cho vua của nước khác lại càng là điều không thể.”
Vậy ra đây là lý do tại sao bọn chúng lại không để tâm tới việc giải quyết công cuộc chinh phạt rồng à?
“Cậu muốn trẫm thưởng gì cũng được. Xin hãy cứu lấy vương quốc này.”
Rei gượng cười trước dáng vẻ cúi đầu khẩn khoản nài xin của vua Lisius.
“Tôi không chắc mình có thể làm được đến đâu, nhưng nếu căn bệnh đó là một dạng lời nguyền thì tôi nghĩ mình sẽ giúp được một chút đấy. Ngài có thể cho tôi gặp mặt các thành viên trong hoàng tộc được không?”
“Tất nhiên rồi, đa tạ cậu nhiều lắm.”
Nói xong, Lisius quay về phía ngai vàng.
“Lối này.”
Cả hai chuẩn bị đi theo thì bỗng dưng Zamira lên tiếng.
“Thưa đức vua!”
Lisius dừng bước, ông quay đầu nhìn lại phía sau.
“Sao vậy Zamira?”
“Thể theo nguyện vọng của đức vua, thần đã dẫn Anh hùng Kanon tới cung điện rồi!”
Ánh mắt của Zamira tràn đầy sự khẩn cầu tha thiết.
“Ừm, vất vả cho khanh rồi, Zamira. Ta hứa sẽ ban cho khanh phần thưởng thật xứng đáng. Hãy tiếp tục nỗ lực làm việc ở Học viện anh hùng để cống hiến cho quốc gia đi.”
Hai hàm răng của Zamira nghiến chặt lại.
“...........Ở Học viện anh hùng……sao ạ………..?”
“Có gì bất mãn thì cứ việc nói ra, trẫm đang nghe đây.”
“.........Dạ không………..Thần tuyệt nhiên không dám có ý đó…….”
Zamira kính cẩn cúi đầu, gã trút hết sự nhục nhã và tức giận trên khuôn mặt của mình xuống dưới sàn.
Tuy nhiên ngay sau đó, Zamira liền nở một nụ cười u ám. Không biết gã đã nghĩ về chuyện gì mà lại có thể trấn an được những cảm xúc tiêu cực vừa rồi.
Để người kế vị ngai vàng duy nhất còn khỏe mạnh ra ngoài hoàng cung như vậy, xem ra Lisius không có ý định nhường quyền kế nhiệm cho Zamira rồi.
Ông phớt lờ gã rồi tiến thẳng về phía ngai vàng.
Tới nơi, Lisius đưa tay lên và vẽ một vòng ma pháp trận.
‘Goooooohhhh’, những phiến đá va chạm vào với nhau phát ra thứ âm thanh ồn ào, lúc này chiếc ngai vàng cũng theo đó mà tự động di chuyển ra khỏi vị trí vốn có của mình.
Thứ xuất hiện bên dưới là một cầu thang bí mật.
Lisius đi trước để dẫn đường.
Rei và Misa bước theo ngay sau đó.
Những cây đèn ma thuật treo trên tường thắp lên một luồng ánh sáng mờ nhạt.
Tuy nhiên, nó quá yếu ớt để có thể soi rọi được tầm nhìn tối tăm ở phía trước.
Cả ba người cứ thế bước đi.
Đi mãi, đi mãi, khung cảnh vẫn chỉ là những bậc thang lặp đi lặp lại không hồi kết.
Xét việc phòng yết kiến là gian nhà một tầng, chứng tỏ cả nhóm hiện đang đi khá sâu xuống lòng đất.
‘Róc róc’, tiếng nước chảy ở đâu đó khẽ vang lên.
Dần dần, tần suất âm thanh và số lượng của nó gia tăng đến mức có thể nghe rõ mồn một bên tai.
Trước mặt cả ba lúc này là một hang thạch nhũ rộng lớn.
Sâu bên dưới nữa có một cái hồ. Điều đáng nói ở đây chính là ánh sáng kỳ lạ mà nó đang tự mình phát ra.
Khả năng cao đó chính là thánh thủy.
Lisius thi triển phép Phi Hành<Fles> để bay xuống cái hồ dưới lòng đất.
Rei và Misa cũng làm theo mà không hề do dự lấy một nhịp.
Trên mặt hồ có một mỏm đá nhỏ trải dài tạo thành lối mòn riêng.
Lisius đáp xuống đó rồi tiếp tục men theo con đường mà hướng thẳng về phía trước.
“Thành viên của hoàng tộc lại đang tĩnh dưỡng ở một nơi như thế này sao ạ?”
Misa cảm thấy kỳ lạ khi quan sát khung cảnh xung quanh.
“Trên khắp Gairadiyte thì đây là nơi có nồng độ thánh thủy trào dâng đậm đặc nhất. Ngay cả ở trong cung điện thì cũng chỉ có vài người biết tới sự tồn tại của hang động này mà thôi. Vậy nên không cần phải quá lo lắng về việc thông tin bị tiết lộ ra bên ngoài cho dân chúng biết.”
Lisius trả lời cô như vậy.
Càng gần vị trí trung tâm hồ nước, mỏm đá lại càng mở rộng ra. Cho đến khi cả nhóm dừng chân thì nó đã mang kích thước của một khoảng sân hình tròn rộng lớn
Có 26 cỗ quan tài được đặt ngay tại đây.
“Bên trong là?”
Lisius gật đầu.
Rei tiến đến ngồi xổm trước một chiếc quan tài rồi đưa tay chạm vào nó.
Cậu từ từ mở chiếc nắp ra.
Tuy nhiên, bên trong chẳng có gì cả.
Khoảnh khắc Rei quay lại nhìn Lisius, một âm thanh khó chịu bỗng vang lên.
“Kiiiiiiiiyyyyyyyyy!”
Mặt hồ bắt đầu bừng lên luồng ánh sáng trắng lóa.
“Rei-san………!?”
Đi cùng với tiếng thét thất thanh của Misa là một thứ âm thanh khác vô cùng dữ dội phát ra từ phía dưới lòng hồ. Một con rồng trưởng thành đột ngột xuất hiện với kích thước cơ thể dài đến hơn 100 mét, nó trào lên khỏi mặt nước trước sự ngỡ ngàng của cả hai.
Sừng và vảy của nó có màu trắng ngần.
“Gyaaaoooooooooooo!!”
Tiếng gầm nghe như muốn rụng rời cả đầu óc. Nó hòa quyện cùng với ma lực, tạo thành một loại chất lỏng kết dính nhầy nhụa.
Niêm dịch của con rồng hắt xuống đầu Misa và Rei.
Mặc cho Rei có dựng phản ma pháp để phòng thủ, đống dịch đấy vẫn cứ thế tuồn ra mà không có điểm dừng.
“Gyaaaoooooooooooooooooooo!!”
Lần này, niêm dịch của con rồng bỗng dưng biến đổi thành những sợi xích hung hãn. Chuyển động của cả hai đã hoàn toàn bị nó khống chế lại.
“............Tôi đã hy vọng chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra.”
Rei chuyển tầm nhìn về phía Lisius, nụ cười trên gương mặt cậu vẫn giữ nguyên.
“Người dân Azeshion thì bị đàn rồng tấn công, vậy mà vua của họ thì lại âm thầm nuôi chúng. Rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Lisius ôn tồn mỉm cười.
“Bị tấn công? Sai rồi, Anh hùng Kanon. Tất cả đều là sự cứu rỗi đấy.”
Vua Gairadiyte nói như thể điều đó hết sức hiển nhiên.
“Tại sao ư? Tại vì rồng chính là hầu cận của thần linh. Bằng cách dâng hiến cả tâm hồn lẫn thể xác, chúng ta mới có thể tới được chỗ của những vị thần và nhận được sự cứu rỗi thực sự.”
“Thế tại sao ông không hiến tế bản thân mình cho rồng luôn đi?”
Lisius khẽ gật đầu, biểu cảm của gã trông vẫn rất điềm đạm.
“Tất nhiên, trẫm cũng có ý định như vậy. Tuy nhiên, thân là người trị vì cả một đất nước, trẫm có nghĩa vụ phải dẫn dắt người dân đến với miền cực lạc. Sau khi hoàn thành xong trọng trách ấy, trẫm sẽ toàn tâm toàn ý mà tới bên cạnh thần linh.”
Misa giật mình nhận ra.
“...........Không lẽ những thành viên trong hoàng tộc………?”
“...........Trẫm đã gửi họ lên đường trước rồi………..”
“...........Ông cho rồng ăn thịt chính những đứa con của mình ư!?”
“Chúng tối ngày chỉ biết tranh giành ngôi vương. Cùng là anh em chung ruột rà máu mủ, vậy mà lại thù hận, toan tính, hãm hại lẫn nhau. Trẫm chỉ đơn giản là cứu chúng ra khỏi địa ngục khốn khổ ấy. Vua rốt cuộc vẫn là người cha của đất nước. Do bản thân không thể trao tình thương cho những đứa con ruột thịt của mình đúng cách, nên đây là sự cứu rỗi duy nhất mà trẫm có thể làm cho chúng rồi.”
Biểu cảm của Misa trở nên đông cứng, cô không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe được.
“..........Mục đích của ông là gì?”
“Vị thần của Azeshion, Linh thần nhân kiếm và người anh hùng được nó lựa chọn, trẫm sẽ dâng tất cả lên cho <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques.”
Lisius cười say đắm với bức tranh lý tưởng mà gã vẽ ra.
“Lời tiên tri đã được ban xuống. Một khi hoàn thành xong, trẫm sẽ tới được chỗ của những vị thần, nhận lấy sinh mệnh vĩnh cửu và phục hưng lại mảnh đất này. Với vương quyền mà thần linh ban cho, trẫm sẽ trở thành vị vua thực sự của Azeshion.”
Lần đầu tiên kể từ khi tới đây, ánh mắt của Rei trở nên đanh nhỏ lại.
“Kẻ đã đưa câu chuyện dối trá đó vào đầu ông có phải là một long nhân tên Ahide không?”
“Tất cả việc trẫm làm đều là theo sự chỉ lối của <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques.”
Gã dường như không hề bận tâm tới những lời khiêu khích của Rei.
Vậy thì vẫn chưa thể nào kết luận rằng Ahide là kẻ chủ mưu đứng sau vụ này được.
Tuy nhiên, khả năng những thứ bẩn thỉu này dính dáng tới nhau là rất cao.
“Nào, Anh hùng Kanon. Hãy triệu hồi Linh thần nhân kiếm, vị thần của Azeshion ra đây đi. Đã tới lúc phải trả cánh tay đó về cho <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques rồi.”
“Ông nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo lời của ông sao?”
Nghe vậy, Lisius liền vẽ một vòng ma pháp lên ngón trỏ tay phải của mình.
Thứ hiện ra sau đó chính là nhẫn minh châu.
Khác với minh châu tuyển chọn, viên đá đính trên nó là một hòn pha lê trong suốt.
Điều này chứng tỏ Lisius không phải tuyển chọn giả.
Vấn đề ở đây là kẻ nào đã trao cho hắn chiếc nhẫn đó.
“Thể theo minh ước, hãy giáng xuống nơi này. Phiên thần cảm xúc Enus Ne Mes, hãy cho ta thấy sự cứu rỗi mà ngài mang đến đi.”
Đốm lửa bên trong viên minh châu chợt bừng sáng. Những tầng ma pháp liên tục kết cấu lại tạo thành ma pháp trận lập thể. Nhưng để so với minh châu tuyển chọn thì ma lực của nó yếu hơn nhiều. Xem ra vị thần mà thứ này có thể triệu hồi bị giới hạn kha khá thì phải.
Cùng với những âm thanh đùng đùng đinh tai nhức óc, ánh sáng dần tụ lại trước mặt Lisius.
Nó tạo thành hình dạng con người, dần dần hiện thực hóa hoàn toàn xuống trần gian.
Kẻ mà gã triệu là một kỵ sĩ giáp sương mù.
Tay không có, chân không có, mặt cũng chẳng thấy đâu. Toàn thân thực thể này được cấu tạo và chuyện động dựa trên lớp sương mù.
“Phiên thần cảm xúc Enus Ne Mes là vị thần vĩ đại cai quản cảm xúc, đấng trị vì của trái tim. Anh hùng Kanon, cậu sẽ phải trải qua thử thách mà ngài ban xuống.”
Lisius truyền ma lực vào viên minh châu, Enus Ne Mes bắt đầu tiến lại gần chỗ Misa.
Bị chất nhầy của rồng khống chế, Misa hiện đang ở trong tình trạng không thể di chuyển.
Enus Ne Mes vươn cánh tay phải ra và nắm trọn lấy chiếc đầu nhỏ bé của cô.
“.....A………..Ư……….A………!”
Cánh tay sương mù của phiên thần cảm xúc chậm rãi thẩm thấu vào trong đầu Misa.
“Enus Ne Mes là phiên thần ngự trị trong cảm xúc. Trái tim của cô gái kia sẽ sớm bị thần linh chi phối nhanh thôi. Nào, Anh hùng Kanon. Muốn cứu nữ nhân của mình thì mau rút Linh thần nhân kiếm ra đi. Nếu không trái tim của cô ấy sẽ thực sự tan biến khỏi thế giới này luôn đấy.”
Rei trừng mắt lườm Lisius, kẻ đang thích thú cười đắc chí.
Cậu dồn ma lực xuống lòng bàn tay của mình.
Ngay lúc đó ――
“.......Em không sao đâu………..Hãy quan sát tình hình thêm lúc nữa……Không biết chừng ông ta có cách để chiếm hữu Linh thần nhân kiếm ngay lúc anh triệu hồi nó cũng nên, hãy thận trọng một chút…….”
Misa nhắn với Rei thông qua Thần Giao Cách Cảm<Leaks>.
“Hơn nữa, khả năng cao ông ấy chỉ là tên bù nhìn thôi. Chúng ta cần phải điều tra xem kẻ nào ở thế giới dưới lòng đất có liên kết tới chuyện này………”
Nghe cô nói, Rei liền thu lại ma lực trên cánh tay phải của mình.
“Viên minh châu đó ông lấy từ ai vậy?”
“Anh hùng Kanon, tại sao cậu còn chưa rút Linh thần nhân kiếm ra? Nếu tỏ ý chống đối với thần linh, trái tim vị hôn thê của cậu sẽ vĩnh viễn thuộc về ngài ấy đó?”
Lisius tiếp tục truyền ma lực vào trong viên minh châu. Lần này, nguyên phần cổ tay của Enus Ne Mes đã thâm nhập vào trong đầu Misa.
Nét mặt của cô hơi nhăn lại vì đau đớn.
“Hỡi người được thần linh và Linh thần nhân kiếm lựa chọn. Cậu đã liên tục chiến đấu cho <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques. Chuyện lần này cũng giống như những lần trước thôi.”
“Vô ích thôi, em ấy sẽ không chịu thua đâu. Có giỏi thì cứ làm đi.”
“Có giỏi gì? Cậu đang nghi ngờ thần linh đấy à? Vậy thì người Anh hùng được lựa chọn, chuẩn bị hối hận đi là vừa. Cậu sẽ được chứng kiến sức mạnh của thần linh ngay thôi.”
Cùng với câu nói của Lisius, cánh tay của Enus Ne Mes đã hoàn toàn nhập hẳn vào đầu của Misa.
“Nào, hãy quy phục thần linh đi, Misa Reglia.”
Lisius giơ chiếc nhẫn minh châu lên rồi búng tay một cái.
Đống niêm dịch bao phủ xung quanh Misa liền tan biến ngay tức khắc. Có vẻ như hắn vừa mới sai con bạch long kia làm vậy thì phải.
“Hãy dùng chính đôi tay đó siết cổ Anh hùng Kanon đi.”
Lisius cho rằng nếu làm như vậy thì Rei bắt buộc phải rút Linh thần nhân kiếm ra.
Misa chậm rãi bước về phía cậu với gương mặt cứng đờ không cảm xúc.
Tuy nhiên, cô bỗng dưng dừng lại giữa chừng.
Mặc kệ phiên thần cảm xúc đang ngự trị trong đầu, Misa vẫn cứ thế kháng cự mà quay đầu lại nhìn Lisius.
“............Tôi……….từ chối……..”
“..........Cái gì cơ………..?”
Cơn sốc đập thẳng vào mặt Lisius một cú.
“............Tôi từ chối. Không đời nào tôi lại làm chuyện như vậy cả…….”
“............Dám chống lại sự thống trị của thần linh, ả ma nữ dị giáo này………..”
Gã hùng hục dồn ma lực vào chiếc nhẫn minh châu. Không còn dáng vẻ ung dung từ tốn như ban nãy, lần này Enus Ne Mes ấn thẳng cánh tay trái vào đầu của Misa.
“Thần linh ơi, hỡi phiên thần của cảm xúc. Hãy cho những kẻ ngu ngốc này biết thế nào là sức mạnh kỳ tích của thần thánh đi.”
“Thích thì cứ việc, nhưng mà vô ích thôi.”
Lisius bàng hoàng quay đầu lại nhìn Rei.
“Ngay cả thần linh cũng không thể cướp được trái tim của cô ấy đâu.”
Vẫn là nụ cười tao nhã mọi khi của cậu.
“Tại sao ư, tại vì trái tim của cô ấy đã bị tôi cướp đi từ lâu rồi.”
Nghe tới đây, ánh mắt cay cú của Lisius ngập tràn phẫn nộ.
—-----------------------------------------------------------------------------------------
Tác note:
Lời thoại của anh hùng này hơi sai sai thì phải.
NIT note:
Biết là a tin vợ, nhưng để vợ đau như này k ổn đâu Rei ơi, chém cm hắn đê, anh hùng xả thân cứu nước, nhưng không xả vợ đâu.
Mà người kể chuyện đâu òi, hiện hồn ra luôn đi chứ
Mà sau này hổng lẽ con lợn zamira lên làm vua à, hay nốt cho bầu cử
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~