Chương 72: Khó xử
Chương 72: Khó xử
Với những người đã sinh ra và lớn lên trên hành tinh quê hương của họ, thì cái khái niệm du hành vũ trụ đúng là có chút phức tạp và cần được giải thích ngọn ngành hơn. Mặc dù ngân hà cực kì rộng lớn không thể nào tưởng tượng được, nhưng nó chủ yếu chỉ là một không gian trống rỗng cùng với một vài ngôi sao bên trong. Chính cái quy mô khổng lồ của nó đã tạo điều kiện để ‘một vài’ ngôi sao ấy dần tăng lên theo cấp số nhân lên đến hàng tỷ thiên thể ngày nay.
Người ta tốn rất nhiều thời gian để di chuyển từ hệ sao này sang hệ sao khác, kể cả với FTL. Không phải là do du hành FTL quá chậm, mà là người ta cần phải thực hiện nhiều phép tính và đo đạc chính xác để xác định đúng đích đến. Chỉ một phần trăm sai lệch tọa độ thôi đã có thể khiến cho một chiếc phi thuyền bị lệch hướng hàng trăm năm ánh sáng. Sai một ly đi một dặm.
Chỉ khi đi qua các hệ thống cảng không gian trọng yếu thì các con tàu vũ trụ mới có thể tăng tốc khả năng điều hướng. Giống như ngọn hải đăng ở trong biển đêm, những hệ thống cảng ấy có thể giúp cho những con tàu ngoài xa dễ dàng xác định tọa độ hơn, đồng thời giảm thiểu rủi ro bay quá đích.
Một con tàu tối tân như chiếc Ngọn Đuốc Tiên Phong đây hoàn toàn có khả năng thực hiện các phép tính phức tạp khủng khiếp để có thể nhảy cóc qua nhiều quốc gia. Ngay khoảnh khắc con tàu chuyển pha FTL, thì nó đã được lập trình để bay tới một hệ sao nhất định của quốc gia láng giềng rồi. Bộ dẫn động FTL tối tân của nó đã rút gọn một quãng đường dài hàng chục năm ánh sáng thành một chuyến đi chỉ kéo dài vỏn vẹn hai ngày, đủ để khiến cho người ta phải trầm trồ.
Nói chứ Ves hoặc Dietrich hoặc bất kỳ hành khách nào khác không hề chú ý đến tốc độ siêu việt của con tàu. Công nghệ này vốn đã rất phổ biển, mặc dù có hơi đắt đỏ một chút.
Thay vào đó, Dietrich kéo Ves đi vào một trong những quán bar trên tàu. Có lẽ vì vẫn còn là ban ngày theo giờ tiêu chuẩn, cho nên cái quán rượu đơn giản như thế này vẫn khá là thưa thớt. Đa số khách hàng đều mặc đồng phục của Hãng Hàng Không Rìa Ngân Hà, và họ đều kéo khóa cổ áo bó chặt với vẻ mặt thư giãn trong khi họ tận hưởng thời gian nghỉ giải lao của họ.
“Chủ quán! Cho hai ly Crincho nhé!”
Người pha chế rót một vài ly bia và trượt nó trên quầy. Dietrich cầm lấy một ly và nốc một ngụm lớn. “Ah, ly Crincho này ngon hơn nhiều so với loại bia ở quán rượu địa phương của bọn anh. Mấy thằng làm bia dám chơi xỏ anh rồi!
“Để vận chuyển hàng hóa đến hành tinh của chúng ta đâu phải rẻ hay gì.” Ves vừa nói vừa nhấp một ngụm nhỏ, có vẻ chưa quen vị cho lắm. “Và hành tinh mình cũng đâu phải giàu có gì. Chúng ta không thể chi tiêu thả ga như người Bentheim được.”
Cả hai đều cảm thấy thương cảm cho nền kinh tế thảm hại của Bức Màn Mây trong giây lát. Cái hệ thống hành tinh lạc hậu này không có nền tảng công nghiệp vững chắc để gia công và biến các nguyên liệu thô giá rẻ thành các sản phẩm đắt tiền. Xét về mặt tài nguyên thì các dải thiên thạch cũng chỉ chứa những mỏ quặng rác rưởi như sắt hoặc đá băng mà thôi.
Trong một vũ trụ với hàng tỷ ngôi sao thì nhân loại không thiếu các nguồn tài nguyên cơ bản như thế này. Bất kì tập đoàn nào cũng có thể thuê hàng loạt các thợ mỏ đào quặng và thả họ vào một hệ thống sao ngẫu nhiên chưa có ai chinh phục. Không, thật ra thì ngày nay người ta chỉ chú ý các tài nguyên ngoại lai mà thôi, cũng là thứ càng đi xa khỏi trung tâm ngân hà thì lại càng khan hiếm. Nước Cộng Hòa Bright lại tình cờ nằm ở ngay rìa ngân hà nói trên.
“Pssst.” Dietrich hích khuỷu tay Ves trong khi hất đầu về phía hai vị khách đang bước đến. “Gái đẹp hướng ba giờ kìa.”
Ves nhướn mày và định nói ‘thì làm sao?’, thì một cánh tay đột nhiên kéo cậu ra khỏi ghế quầy bar. Hai chàng trai trẻ nhanh chóng tiến đến gần hai cô gái kia.
Mặc dù họ ăn mặc khá giản dị, nhưng hai cô gái ấy trông thật là lộng lẫy. Cặp nữ thần tóc đen huyền này giống nhau đến nỗi ắt phải là chị em rồi. Cô nàng cao hơn thì trông ra dáng vận động viên hơn và không ngần ngại khoe cơ bụng của cô. Còn cô gái thấp hơn thì ăn mặc kín đáo hơn một chút, nhưng thân hình chữ S của cô cũng không hề kém cạnh. Cả hai người liền dừng cuộc trò chuyện và liếc nhìn hai chàng thợ săn đang tiếp cận mình.
“Chào hai cô em xinh đẹp, ngọn gió nào đưa hai em đến với con tàu tuyệt đẹp này?”
Hai cô nàng che miệng cười khúc khích. Sau đó cô chị chủ động trả lời. “Oh, anh biết mà, ba mẹ tụi em lo lắng quá, nên mới đưa tụi em đến nơi nào an toàn hơn thôi.”
Dietrich tiếp tục tán tỉnh cô chị, rõ ràng là đang để lại cô em cho Ves.
Vừa nuốt bọt một chút, cậu vừa nói, “Chào. Em tên là gì?”
“Rose. Rose Allemaier.”
“Em hiện đang làm nghề gì?”
“Em đang học năm cuối chuyên ngành Sinh Thái Học Trái Đất. Còn anh?”
“Anh là một nhà thiết kế chiến cơ độc lập. Anh vừa mới khởi nghiệp cách đây vài tháng và bán được một vài chiến cơ khá thành công.”
Ves có khoe khoang một chút về thành tích của mình, nhưng ánh mắt của Rose dần mất đi sự hứng thú. Cảm nhận được cái không khí khó xử này, cậu đành đổi chủ đề. Cậu cố gắng thu hút sự chú ý của Rose nhưng không tài nào biết được liệu cậu có thành công hay không nữa.
Trong lúc đó, Dietrich và cô chị tên là Piper kia nói chuyện rất là hợp rơ. Anh chàng thậm chí còn vòng tay qua eo cô chị và kéo cô nàng lại gần hơn.
Cậu ước gì mình mang theo Lucky thay vì để nó lười chảy thây ở trong khoang phòng. Cuối cùng thì cậu cũng dần kết thúc cuộc trò chuyện với cô nàng Rose e lệ này, vì cậu không tài nào tiếp tục việc tìm hiểu thêm về cô gái trước mặt.
“Nói chuyện với bọn anh cũng vui lắm, nhưng tụi em phải quay về với ba mẹ rồi.” Piper nói sau khi cô nàng chạm máy liên lạc vào cổ tay của Dietrich để trao đổi số liên lạc. “Gặp các anh sau nhé!”
Sau khi hai cô nàng rời khỏi, Dietrich vừa nhìn chằm chằm vào Ves vừa gãi đầu. “Anh bạn à, nhìn hai người lúng túng như thế làm anh cảm thấy xấu hổ khi làm bạn với chú luôn đấy. Bộ chú em sống trong hang hay gì à?”
“Tôi dành phần lớn thời gian cho sự nghiệp thôi. Tôi không thể để gái gú làm tôi phân tâm được.”
Chàng Tiểu Chủ lại nhìn xoáy vào Ves cứ như cậu là người ngoài hành tinh không bằng. “Trời ạ, nghe buồn thật đấy. Chú em nên ra ngoài nhiều hơn một chút. Đây là thời điểm tuyệt vời nhất trong cuộc đời chúng ta mà. Đừng đợi đến khi chú xuất hiện nếp nhăn rồi mới bắt đầu đi hẹn họ chứ. Lúc đó thì quá muộn rồi!”
Anh ta bắt đầu luyên thuyên về nghệ thuật tán tỉnh gái đẹp. Anh chàng nói chuyện rất hăng hái, thậm chí còn thu hút một vài người đàn ông khác có cùng chí hướng cùng hét lên vô số lời khuyên đúc kết từ kinh nghiệm quý báu. Bỗng nhiên cả quán bar trở thành một chương trình giáo dục hẹn hò nơi mà tất cả mọi người đều đang cố gắng dạy cho anh chàng mọt sách cách nói chuyện và tán tỉnh những người khác giới.
Ves chỉ lắng nghe lời say rượu của họ một cách nửa vời trong khi cậu tập trung hơn vào cách mà cậu có thể sử dụng số Điểm Thiết Kế đang tăng lên đều đặn của mình. Với chiếc chiến cơ khét tiếng đang đẩy mạnh doanh thu của cậu, giờ đây cậu đã có khả năng cải thiện kỹ năng của mình. Lên giường với gái đẹp để làm gì trong khi cậu có thể tha hồ bơi trong điểm DP đầy ắp của mình cơ chứ.
“Trời ạ, chú đúng là vô vọng. Thôi quên đi.” Dietrich kết luận sau khi anh ta ném cái ly rỗng xuống đất. “Đi xem các cửa hàng thôi nào. Anh đang muốn xem coi họ bán cái gì lạ mắt ở đây lắm rồi đấy. Biết đâu lại có thể vớ được vài món chỉ có ở Liên Minh Thứ Sáu cũng nên.”
Các con đường dọc theo lối đi chính chỉ toàn là những cửa tiệm bán hàng cao cấp với cái giá cực kì đắt tiền. Mỗi cửa hàng đều sử dụng giá hiện kim của Liên Minh, hoặc cols* cho ngắn gọn. Một cửa tiệm quần áo bán một bộ trang phục nam với giá 50.000 cols, trong khi một quầy bán kem với đủ loại vị cao cấp đã hét giá đến 1.000 cols một muỗng.
*Trans: Coalition Credit (Hiện kim Liên Minh) = Cols.
“Tỷ giá hối đoái là bao nhiêu thế?”
Ves mở máy liên lạc và cài đặt nó tự động quy đổi tiền cols cho mọi sản phẩm ở trước mắt cậu. Một lớp màn bên trong con ngươi của cậu liền thay đổi và bắt đầu bổ sung thêm giá tiền theo hiện kim Bright mà không làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của Ves.
Cậu chửi thề một chút khi nhìn thấy cái tỷ giá vô lý kia. “Gần như là 100 trên 1. Chỉ cần thêm hai số 0 vào mỗi giá cols là được.”
Vậy có nghĩa là bộ trang phục ấy có giá đến năm triệu hiện kim Bright. Để dễ so sánh hơn thì Ves đã có thể chế tạo một phần tư chiến cơ bằng số tiền đó rồi.
“Lũ người này sống thật xa xỉ. Số tiền chúng ta bỏ ra cho chuyến đi thậm chí còn không là gì so với mấy cửa hàng này.”
“Tôi có cảm giác là hãng bay này ngay từ đầu không hề có ý định kiếm lời từ việc bán vé rồi. Nơi này đã là một thành phố di động trong vũ trụ. Hành khách ở đây trả tiền để trải nghiệm cuộc sống ở Liên Minh chứ còn gì nữa.”
Nếu con tàu Ngọn Đuốc Tiên Phong đây là một mô hình thu nhỏ của Liên Minh thì điều này có nghĩa là địa vị của bọn họ chỉ thuộc tầng lớp hạ-trung lưu mà thôi. Nói cách khác, cả hai người chả là cái thá gì so với dân cư ở Liên Minh cả.
“Với chừng ấy tiền chỉ để chi tiêu xa hoa đến vậy, anh thấy lạ là tại sao các quốc gia hạng hai không chiếm lấy hết tất cả các quốc gia hạng ba ở xung quanh ta.”
“Chắc là không đáng. Số tiền để duy trì mức sống hiện tại của họ không tài nào so sánh được với thu nhập đến từ các tiểu bang nghèo nàn của chúng ta đâu.”*
*Trans: Ngắn gọn là lỗ nhiều hơn lời.
Đó là lý do đơn giản nhất. Ves chắc chắn vẫn có những lý do khác kiềm hãm những con quái vật hạng hai này. Thế nhưng, lời giải thích của cậu vẫn khá hợp lý. Nếu không có các tài nguyên ngoại lai đặc biệt nào ở các quốc gia hạng ba, thì các quốc gia hạng hai không có lý do gì để mở rộng lãnh thổ của họ cả. Nó giống như là đi sáp nhập một bãi rác vậy, vừa bốc mùi lại vừa phá cảnh đẹp của nước họ.
Dù sao thì nhìn mấy cái bảng giá cao chót vót như thế khiến họ không còn tâm trạng nào để đi mua sắm nữa. Hai người tách khỏi nhau bởi vì Ves muốn quay lại khoang phòng của mình. Do Ves cũng phần nào được đảm bảo an toàn trên con tàu này, Dietrich được tự do khám phá phần thân dưới của phi thuyền, cũng là nơi diễn ra nhiều trò chơi thể thao cùng với các trận đấu chiến cơ đẫm máu.
“Cứ thoải mái vui chơi ở dưới đó và đừng có tham gia cá cược gì đấy. Tôi vẫn cần anh đi cùng cả chặng đi lẫn về nữa đấy.”
“Rồi, rồi, biết rồi, khổ quá má.” Dietrich đảo mắt. “Chú có số liên lạc của anh rồi đấy, nên là cần đánh đấm gì thì cứ hú anh nhá.”
“Tôi chắc là đội an ninh sẽ xử lý đa số các vụ ẩu đả trên tàu. Mặc dù không phải là không có khả năng, nhưng tôi lo về bọn cướp không gian và mấy cuộc đột kích khác hơn. Lỡ như anh chưa để ý, thì cái phân khu sao này có vẻ như đang ngày càng trở nên bất ổn hơn rồi.”
Sau khi theo dõi tin tức, Ves biết được rằng vụ khủng bố ở Bentheim không phải là một sự cố riêng biệt. Một số quốc gia hạng ba khác cũng đang đối mặt với nhiều vụ việc tương tự đáng lo ngại. Một nhà máy lọc nhiên liệu đã phát nổ ở trên một hành tinh nước bạn, gây ra thiệt hại thảm khốc cùng với số người tử vong lên đến mức khủng khiếp.
Ves thấy lạ một điều là các nhóm khủng bố tiến hành nhiều cuộc tấn công như thế này đều trông rất khác nhau. Nhóm khủng bố đã tiến đánh Bentheim được cho là đang chống lại các tập đoàn liên ngân hà thối nát đang điều khiển nước Cộng Hòa Bright từ trong bóng tối. Còn với một nhóm khủng bố khác ở quốc gia lân cận, có vẻ như chúng đang đấu tranh cho quyền lợi của các thợ mỏ bị bóc lột nặng nề.
“Nếu có người tin rằng bọn chúng không liên quan gì đến nhau, thì mình ăn c*t luôn cho rồi.”
Cậu thôi không phí thời gian theo dõi tin tức nữa mà thay vào đó cậu đăng nhập vào trang MTA. Vốn là một tổ chức đảm nhiệm mọi vấn đề về chiến cơ, nó cung cấp nhiều dịch vụ khác nhau dành cho các thiết kế gia. Ves đã xong quá trình chứng nhận từ lâu. Bây giờ cậu định truy cập vào thư viện công khai của họ.
“Ngài Giám Đốc Chandler cho mình vài cuốn sách miễn phí cũng đã hào phóng lắm rồi. Ông ấy còn căn dặn mình rằng còn rất nhiều thứ phải học về vũ trụ bên ngoài từ sách vở nữa.”
Đương nhiên, kiến thức mà giáo viên truyền đạt làm sao có thể thay thế được kiến thức tự mình tìm tòi theo học cơ chứ. Hơn nữa, số sách có trong thư viện công cũng có giới hạn. Trong lúc Ves đăng nhập vào thư viện ảo của MTA, cậu có thấy rất nhiều loại sách khác nhau, thế nhưng, cậu đã phát hiện rằng đa số cuốn sách chỉ tập trung vào cơ bản và các kiến thức cốt lõi nền tảng mà thôi. Những ghi chép về các công nghệ tối tân hoặc các sản phẩm trí tuệ độc quyền khác đều không hề lưu giữ ở đây.
“Cũng may là mình không cần phải dựa vào người khác để phát triển chuyên môn của mình. Kiến thức cơ bản thôi là đủ rồi. Với lại, đi tham khảo sách thư viện như thế này sẽ tạo ra bằng chứng trên giấy tờ giải thích cho sự phát triển đột ngột của mình về cơ học và các kỹ năng khác.”
Do cậu cũng vừa mới nâng cấp kỹ năng Cơ Học của mình lên cấp thành thạo, cậu muốn củng cố lĩnh vực mới mẻ này bằng cách đọc thêm các cuốn sách bổ sung thêm cho vững chắc. Cậu lọc ra hầu hết các cuốn sách không liên quan và chỉ chọn ra một vài quyển nhập môn bán chạy nhất ở cấp độ thành thạo.
CƠ BẮP NHÂN TẠO – LÀM THẾ NÀO ĐỂ DI CHUYỂN NHANH HƠN, bởi Bậc Thầy Ricardo Takanata. Giá: 153.623 hiện kim Bright.
ĐỘNG CƠ THÚC ĐẨY CHIẾN CƠ HAI CHÂN: CÁCH TIẾP CẬN CÂN BẰNG, bởi Bậc Thầy R.I. Ulmer và Bậc Thầy F.M. Smith. Giá: 346.535 hiện kim Bright.
HƯỚNG DẪN SỬ DỤNG ĐỘNG CƠ CHIẾN CƠ DÀNH CHO CẤP THÀNH THẠO, ẤN BẢN LẦN THỨ 74, bởi Bậc Thầy Elia James, Bậc Thầy Alice Coventry và Bậc Thầy Christopher Lin. Giá: 86.232 hiện kim Bright.
Ves gần như đã dành hết tâm huyết cho việc học sau khi sử dụng số hiện kim quý giá cho những quyển sách ấy. Đa số các Bậc Thầy biên soạn hoặc biên tập cho các cuốn sách ấy đều là những nhà thiết kế chiến cơ nổi tiếng đang đứng đầu ngành công nghiệp chiến cơ. Ba cuốn sách mà Ves đã chọn là thứ cần thiết để hình thành cái nền tảng cốt lõi ở lĩnh vực cơ khí cấp thành thạo, và thậm chí với trí nhớ được nâng cấp bởi Hệ Thống, cậu vẫn có thể học được nhiều thứ từ những quyển sách đó.
Mức giá vốn được tính bằng nhiều loại tiền tệ khác nhau. Có lẽ với những người sống ở các quốc gia hạng hai, thì mức giá này khá vừa túi tiền. Nhưng đối với cậu thì lần đầu tư này chắc chắn sẽ đơm hoa kết trái một khi cậu đã tiếp thu tất cả kiến thức ấy, nhưng đó vẫn là một khoảng chi tiêu tương đối lớn từ tài khoản tiết kiệm của mình.
“Cứ như mình quay lại đại học vậy. Thôi thì miễn là con tàu vẫn đang bay FTL thì mình có dư thời gian để cày mấy cuốn này.”
Ngay đúng lúc cậu sắp sửa lao vào việc học, thì cánh cửa trước của khoang phòng liền bật mở. “NHÓC VESSIE! Chú phải đi xuống dưới với anh! Có một cặp chiến cơ tân hệ chuẩn bị bem nhau trong một tiếng nữa này! Chuẩn bị hiện kim lẹ đi rồi đi cá cược nào!”