Chương 71: Cảm xúc của hai cha con
- Truyenconect
- WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
- Chương 71: Cảm xúc của hai cha con
Trans: NPTSmoker
-------------------------------------------
"Vậy sao? Được rồi, đấu một trận với ta đi" (Garve)
Tôi lặng lẽ quan sát Garve-san khi nhận được lời thách đấu từ ông.
Ông có mái tóc ngắn bạc như Reus, khuôn mặt gan dạ đầy sẹo và chiếc tai trái bị mất đi một phần. Garve-san trông như đã quá 60 tuổi nhưng cái khát vọng tràn trề ấy giống như Lior-san vậy.
Ông mặc thứ giống như một bộ trang phục không tay dễ cử động, và đeo một cái Tekkou bạc sáng loáng trên tay trái.
Chồng của Aery-san, Jiria-san, sử dụng cơ bắp làm vũ khí. Dựa trên đống cơ bắp trên cơ thể và chuyển động, không có sự khác biệt giữa người này và những người chiến đấu bằng tay không.
Dù chưa đấu bao giờ nhưng tôi có thể nói rằng ông ta rất mạnh.
"Vì sao?" (Sirius)
"Cậu định nói là sẽ không đấu với ta nếu không có lý do à?" (Garve)
Ông ấy nhìn tôi với cái nhìn sắc bén. Có vẻ ông khá nghiêm túc với chuyện này. Vậy, tại sao ông lại nhìn tôi, mà không phải những đứa cháu đằng sau ông? Tôi không chấp nhận nổi điều đó.
Khi tôi hỏi lý do thì Jiria-san, nhận ra được sự căng thẳng giữa hai bọn tôi, đứng ra cản Garve-san.
"Đ-Đợi đã, Garve-san! Sao đột nhiên ông lại muốn đấu một trận chứ?" (Jiria)
"Cậu không hiểu sao? Cậu ta không phải một kẻ bình thường đâu. Nó có thể sẽ trở thành trở ngại với ta." (Garve)
"Không phải tôi không hiểu cảm giác của ông. Nhưng cậu ấy là ân nhân của chúng ta mà. Chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện mới phải chứ?"
...Ông ta không định dừng trận đấu này lại.
Ông tỏ vẻ không hài lòng với Jiria-san, hai chị em tiến đến để bảo vệ tôi.
"Xin hãy dừng lại đi, Ojii-chan!" (Emilia)
"Đúng thế! Tại sao ông lại thách đấu Aniki vậy!?" (Reus)
Cho dù Garve-san không nói gì nhưng hai chị em đã thừa nhận ông ấy là người thân của mình và cố gắng ngăn trận đấu của bọn tôi.
Tuy nhiên...
"Đừng có... gọi ta như vậy!" (Garve)
""Eh!?"" (Emilia/Reus)
Một câu trả lời lạnh lùng
Hai chị em bị sốc vì những lời đó, nhưng không có ý định di chuyển và tiếp tục bảo vệ tôi. Dù hai đứa đang có những cảm xúc lẫn lộn nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc.
Nhưng mà, Ojii-san của hai đứa có vẻ không phải là người thích nói chuyện đâu.
"Dường như ông ấy sẽ không thoải mái được nếu tôi từ chối. Emilia, Reus...lùi lại đi." (Sirius)
"Nhưng, Sirius-sama. Trận đấu này thật vô nghĩa." (Emilia)
"Chả có lý do nào mà Aniki và ông phải đấu với nhau cả!" (Reus)
"Mà, nói là trận đấu, nhưng đây là cách ông ấy 'nói chuyện'. Nó không gây nguy hiểm đâu, nên đừng lo." (Sirius)
Dù bảo là bọn tôi sẽ nói chuyện, nhưng là bằng nắm đấm. Tôi cởi bỏ thanh kiếm của mình để cạnh Hokuto.
Tôi đi qua và xoa đầu hai đứa. Sau đó tôi được dẫn đến trung tâm ngôi làng. Gần đó có một đống lửa nhưng nó đủ xa để chúng tôi có thể đấu với nhau. Tôi nghe được những tiếng ủng hộ Garve-san xung quanh. Dù là người đột nhiên muốn một trận đấu nhưng có vẻ ông vẫn được sự yêu mến từ mọi người.
Mọi ngân lang ban đầu tưởng rằng đây là một trò giải trí cho bữa tiệc, giờ nín thở và chăm chú theo dõi vì bầu không khí căng thẳng.
Chỉ có những tiếng nổ lách tách từ ngọn lửa...
"Aniki! Chúc may mắn!" (Reus)
"Hãy cố gắng hết mình nhé, Sirius-san!" (Reese)
"Sirius-sama! Tiến lên!" (Emilia)
"Gâu!" (Hokuto)
"Onii-chan, cố lên" (Quad)
Tôi nghe được tiếng cổ vũ từ các học trò và Quad, không khi căng thẳng dần biến mất. Vì phía này quá hào hứng, tôi dần thả lỏng và có thể nói chuyện trước khi trận đấu bắt đầu.
Dù quyết định sẽ đấu, trước tiên tôi muốn biết lý do đã. Khi tôi đang định hỏi thì bên kia cất tiếng trước.
"...Chúng thật sự tin tưởng cậu đấy nhỉ?" (Garve)
"Không phải ông cũng thế sao? Quan trọng hơn, có nhất thiết phải đấu không?" (Sirius)
"Trận đấu này là để trở nên mạnh hơn." (Garve)
"Còn gì khác... mà thôi, tôi sẽ hỏi sau. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi một điều trước khi chúng ta bắt đầu. Tại sao...ông lại nói những lời như thế với cháu của mình, Emilia và Reus?" (Sirius)
Ông ta đã chối bỏ hai chị em. Có thể hiểu rằng, ông không xem chúng như gia đình của mình, và đó không phải là cách cư xử của tộc ngân lang dành cho gia đình.
Trong thoáng chốc, khuôn mặt vô cảm của Garve-san như vỡ vụn trước câu hỏi của tôi. Miệng ông giật giật rồi nở một nụ cười cay đắng
"Không phải là do chúng. Đây là ...chuyện của ta, được chứ?" (Garve)
"Thế thì, chúng ta đặt cược chút nhỉ? Nếu tôi thắng, Garve-san phải để cho cháu ông gọi là Ojii-san và cho tôi biết lý do về hành động vừa nãy." (Sirius)
"...Được thôi. Nhưng, ta cũng có điều kiện nếu thắng. Ta nghe được từ Jiria và Aery, rằng cậu định đến chỗ con trai ta." (Garve)
"Đúng vậy. Tôi đến để thăm viếng cha mẹ hai đứa, như một người bạn." (Sirius)
"Điều đó thật đáng ngưỡng mộ. Vậy, nếu ta thắng...ta sẽ đi cùng cậu đến đó. Và, Emilia sẽ..." (Garve)
Garve-san hướng ánh mắt vào ba chàng trai phía sau ông. Họ đều là những thanh niên với cơ thể săn chắc và khuôn mặt không tệ. Có lẽ nào...?
"Emilia sẽ phải ở lại đây. Và, ta muốn cậu khiến nó thay đổi lời thề với 1 trong 3 người kia." (Garve)
"""Ehh!?""" (Học trò của Garve)
Tôi không ngạc nhiên vì những điều Garve-san nói mà là vì phản ứng của những học trò kia. Tất nhiên, hai chị em cũng kêu lên.
"Cháu sẽ không rời bỏ Sirius-sama đâu!" (Emilia)
"Đúng vậy, Nee-chan thuộc về Aniki! Nếu các người dám động vào chị ấy, dù có là bạn của ông thì tôi cũng không tha đâu!" (Reus)
"Ngồi xuống!" (Sirius)
"Gâu!" (Reus)
"Gâu!" (Hokuto)
Emilia trông như cún con bị bỏ rơi vậy. Reus thì phóng sát khí với 3 chàng trai đó, tôi buộc phải bắt cậu ta ngồi xuống.
Nhân tiện, Hokuto cũng ngồi xuống theo phản xạ, và mấy chàng trai kia thì run rẩy gục mặt xuống. Với tôi, Emilia là một cô gái xinh đẹp, và đám kia trông có vẻ khá nghiêm túc với chuyện này.
"Sirius-san, còn cảm xúc của Emilia..." (Reese)
"Tôi hiểu mà, Reese. Garve-san, vì cháu của ông đã nói vậy..." (Sirius)
"Cứ gọi ta là Garve. Ta đoán cậu không có chút ác ý nào với con bé. Nếu vậy, ta muốn trói buộc nó với một người đàn ông cùng tộc. Cậu không nghĩ rằng đó là việc quan trọng phải làm để sống hòa bình sao?" (Garve)
"Đó cũng là một cách nếu xét đến hạnh phúc của em ấy. Tuy nhiên, tôi không muốn ra lệnh như chủ nhân. Tôi luôn để cho em ấy tự quyết định việc mình muốn làm." (Sirius)
Các học trò đi cùng với tôi theo ý muốn, vì vậy tôi cũng muốn chịu trách nhiệm với chúng. Đó là cảm xúc của tôi. Và, nếu Emilia thích tôi và không muốn rời xa tôi, tôi sẽ tôn trọng quyết định và tình cảm của em.
"Hai đứa nó đã lớn, và chúng có thể tự quyết định cuộc đời mình. Vì vậy, tôi không thể chấp nhận điều kiện đó của ông" (Sirius)
"Nếu như vậy, cậu sẽ phải ở lại đây. Mặc dù là con người nhưng cậu vẫn sẽ được chào đón và Emilia cũng thích điều đó." (Garve)
Hmm, đó là kết luậ của ông ta à? Đúng là hai chị em sẽ không phàn nàn gì, miễn là được ở bên cạnh tôi, nhưng tôi không muốn từ bỏ giấc mơ của mình. Các học trò sẽ nói rằng vậy cũng ổn thôi, miễn là được ở bên tôi, nhưng xin lỗi, tôi vẫn sẽ theo đuổi giấc mơ của mình.
"...Em muốn hai đứa." (Emilia)
Emilia cứ cười mỉm, hẳn là đang nghĩ về tương lai với tôi. Không rõ là về việc có con hay em ấy cười vì được ở bên tôi.
"Xin lỗi, nhưng tôi có việc phải làm. Bên cạnh đó, tôi không ý định thua, dù là với điều kiện đó hay gì đi chăng nữa." (Sirius)
"Không còn cách nào khác nhỉ. Nhưng, ta cũng không thua đâu. Ta cần phải mạnh hơn!" (Garve)
Có lẽ nên hỏi cả lý do tại sao mà ông ấy muốn mạnh hơn. Garve-san và tôi vào vị trí và chuẩn bị cho trận đấu.
"Cái Tekkou đó ở khác phía, nhưng lại giống với cái của cha." (Reus)
Tiếng rì rầm của Reus lọt vào tai tôi. Tôi nghĩ ... ít nhất cũng phải hỏi ông ấy.
"Câu hỏi cuối cùng. Tại sao ông không nói gì với Reus?" (Sirius)
"Thằng nhóc đã là một chiến binh toàn diện. Và nếu nó đã thề trung thành với cậu, thì ta không việc gì phải xen vào." (Garve)
Vì thằng nhóc là đàn ông? Điều đó giống như kiểu 'Vì nó là con trai nên ta sẽ kệ nó. Nhưng ta sẽ mãi mãi đối xử ngọt ngào với con gái' vậy. Dù sao thì, có vẻ ông ấy thực sư quan tâm đến hai đứa nó.
Vì không cần kéo dài cuộc trò chuyện này. Tôi bắt đầu tập trung và bật 'switch'.
-
Thông thường, ngân lang cố không dùng vũ khí quá nhiều.
Họ có cơ thể chắc khỏe, nên họ không muốn hi sinh tốc độ để sử dụng vũ khí.
Còn đối với Reus, lý do thằng bé dùng vũ khí là do tôi đã tiêm nhiễm cho nó từ bé, cộng thêm việc Lior, "Thanh kiếm mạnh nhất" dạy bảo, việc dùng kiếm trở nên tự nhiên hơn so với tay không. Theo quan điểm của ngân lang thì thằng bé thật kỳ quặc, nhưng đành chịu thôi, tôi thấy cũng chẳng sao.
Trong khi đang nghĩ về những việc không liên quan, Garve dậm đất và vung tay phải. Tôi kích hoạt [Cường hoá] để chặn lại.
Dù không nhanh bằng Jiria hay thanh kiếm của Lior nhưng sức mạnh được dồn vào rất lớn. Có vẻ ông ấy không coi tôi như là một con người hay một đứa trẻ.
Trong lúc tôi cố chặn cú đấm đó, Garve dậm mạnh chân xuống và dừng nắm đấm phải lại. Rồi, nắm đấm trái với cái Tekkou được tung ra. Dù xem là giáp tay thì nó cũng được dùng để làm vũ khí. Việc sử dụng động tác giả cho thấy ông ấy đã quá quen với những trận chiến.
Tôi không chặn sức đối thủ lại mà né sang một bên. Không chậm trễ, tôi giữ lấy cánh tay của ông rồi nhảy lên đá vào mặt nhưng ông ta vẫn né được nhờ cong người và cổ lại.
Garve tung một cú móc hàm phải vào tôi, đang có nhiều sơ hơi giữa không trung, nhưng tôi đã nắm lấy nó từ phía bên cạnh, và di chuyển cơ thể bằng cách ôm lấy cánh tay ông. Tôi hạ chân trên đầu của đối thủ, nhưng ông thực hiện một cú nhảy mạnh, và chân tôi chỉ chạm đất.
Chúng tôi một lần nữa trao đổi ánh mắt trong khi tạo khoảng cách với nhau. Ông già nở nụ cười hạnh phúc và xốc lại nắm đấm.
"Như ta nghĩ, cậu rất mạnh! Không chỉ né được cú đấm của ta, thậm chí còn đáp trả lại... rất tốt. Ta cảm thấy muốn leo lên đỉnh cao lần nữa rồi." (Garve)
"Tôi không phải là bước đệm của ông. Hơn nữa, thay vì trở nên mạnh hơn, tôi muốn ông xin lỗi Emilia và Reus vì cách cư xử của mình." (Sirius)
Dù vì lý do gì, khi ông nói về việc để cháu mình được sống bình yên thì nó cho thấy ông quan tâm đến chúng. Nếu không giỏi về câu chữ thì ông còn có thể bộc lộ qua hành động.
Và nếu không đồng ý, tôi chỉ có thể nói rằng ông là một người lạnh lùng. Tôi không muốn có rắc rối nào trong tương lai. Vì người đau khổ là Emilia và Reus.
"Cậu không định dùng vũ khí à? Cậu có một con dao trong ngực, và có thể dùng phép thuật nếu muốn." (Garve)
"Không cần thiết. Tôi đã hiểu mọi thứ sau khi quan sát, và tôi tự tin vào Taijutsu của mình." (Sirius)
"Vậy, ta sẽ dùng nó." (Garve)
Đây là một cách mà Sư phụ của tôi đã nhắc đến.
Cứ mặc kệ tất cả những lời dèm pha nếu ta chiến đấu và thắng ngay trên thế mạnh của đối thủ. Dù có hơi phô trương nhưng tôi vẫn đồng ý với điều đó.
Vì vậy, tôi sử dụng Taijutsu để đấu với đối thủ cũng dùng Taijutsu.
Một lần nữa, tôi né cú đấm của đối thủ và phản đòn lại. Phải nói rằng, thay vì trận đấu kiếm với Lior, lần này là nắm đấm.
Nói tuy hơi muộn, lần này có chút khác biệt. Quỹ đạo những đòn đánh, tự do như chiếc roi, và ông kết hợp nhuần nhuyễn tứ chi. Tôi gặp chút rắc rối bởi vì thế.
Tôi thắng được Lior nhờ thích ứng tốt, nhưng giờ là đấu với Garve, người có cùng phong cách giống tôi. Với lợi thế thể chất của Ngân Lang, ông có thể dễ dàng tung ra những đòn đánh mà người thường khó làm được. Tôi đoán là mình đang gặp chút bất lợi nhỉ?
"...Đây là lần đầu tiên mình thấy Sirius-san gặp khó khăn trong một trận đấu như vậy." (Reese)
"Ông của chúng ta thật đáng kinh ngạc." (Emilia)
"...Aniki!" (Reus)
Cả hai bọn tôi đều chỉ dính một đòn từ đối phương. Nhưng cùng lúc, trận đấu ngày càng khốc liệt, đến nỗi không có thời gian để thở.
Hiện tại thì vẫn ổn, nhưng không giống như tộc Ngân Lang có thể chất tuyệt vời, tôi là một con người. Sự khác biệt sẽ sớm lộ rõ.
Trong khi né cú đấm của Garve, tôi làm một cú quét chân nhưng bị tránh được. Tuy nhiên, mục đích chính của tôi là để tạo khoảng cách và điều chỉnh lại nhịp thở.
"Tại sao vậy!? Dù tự tin đến đâu thì đây cũng không phải cách chiến đấu của cậu. Cứ thoải mái sử dụng vũ khí đi!" (Garve)
"Hừ...Tôi từ chối." (Sirius)
"Cậu không định nghiêm túc cho đến cùng à? Vậy thì...hãy kết thúc việc này nào." (Garve)
Chuẩn bị đòn tấn công, ông ấy giải phóng một lượng lớn mana từ cơ thể và tập trung ở cánh tay trái, đến mức không khí cũng phải rung động.
Đó là bằng chứng cho việc giải phóng mana đến cực đại, thứ vốn không màu và trong suốt, nay lại có thể nhìn thấy rõ. Nếu dính phải cú đó... sẽ không phải chuyện đùa cho qua đâu.
"Ông làm gì vậy, Garve-san!? Cậu ta sẽ chết mất!" (Jiria)
"Uhmm, Jiria-san. Ông đang định làm gì vậy?" (Reus)
"Đó là [Ngân Nha] của Garve, một kỹ thuật chết chóc có thể phá hủy đá và thậm chí sắt thép" (Jiria)
Sử dụng mana đến giới hạn, chuyển nó vào cánh tay và tấn công...đó là một sát kĩ đơn kích dễ hiểu. Một lượng lớn mana sẽ trào ra, tạo nên ảo giác về một cú đấm khổng lồ.
Kỹ thuật đó tương tự như "Thiên đường tối thượng' của 'Kiếm kĩ Nhất kích tất sát'. Tôi có cảm giác xương của mình sẽ nát vụn nếu dính trực diện cú đó.
Khi tôi đang lo lắng làm cách nào để đối mặt với đòn tấn công của Garve-san thì bỗng ông kêu to lên để gây sự chú ý.
"Mọi người! Đòn này rất nguy hiểm, lùi hết ra!" (Garve)
Những người xung quanh lùi ra xa thành một vòng tròn lớn, ngoại trừ hai chị em. Điều đó khiến tôi hiểu rằng đòn tấn công này không phải chuyện đùa.
Có lẽ nên tránh nó, nhưng tôi tự tin vào bản thân mình. Tôi đoán là không còn cách nào khác ngoài việc thể hiện rồi.
"Cứ thử né nó nếu có thể. Nhưng... có thể không đây?" (Garve)
"Thế sao? Nếu vậy thì, tôi chỉ cần nhận nó thôi." (Sirius)
"Cái gì?" (Garve)
Nếu có thể chịu được cú này, Garve sẽ chắc chắn chịu thua. Các học trò hét lên khi Garve còn đang sửng sốt.
"Sirius-sama! Làm ơn, dừng lại đi!" (Emilia)
"Chị ấy đúng đấy, Aniki! Dù có sử dụng [Cường hoá] thì anh vẫn không thể chịu được cú đó đâu." (Reus)
"Em không chắc là phép thuật của mình có thể chữa trị được cho anh đâu?" (Reese)
Xin lỗi đã khiến mấy đứa phải lo, nhưng, lúc này, tôi không tiện đáp lại. Nên tôi cứ thế lờ đi. Nếu việc này không thành thì chỉ có cái chết vẫy gọi. Tôi đứng với chân tạo hình chữ L, dáng sâu hơn bình thường... và tập trung tối đa.
"Ông sẽ thi triển nó chứ? Kỹ thuật đó...tôi sẽ nhận hết." (Sirius)
"Cậu có vẻ tự tin quá nhỉ? Vậy thì, nhận lấy này!" (Garve)
Trong khi làm vỡ vụn từng tấc đất mà ông đi qua, Garve tung cú đấm với tốc độ nhanh hơn bình thường. Tôi hiểu rồi, sẽ rất khó né tránh đòn tấn công khi mà đột nhiên đối mặt với tốc độ nhanh như vậy. Nhưng...tôi đã từng trải qua mưa dao bão đạn ở kiếp trước. Tôi nghĩ là mình có thể đối mặt với tốc độ này.
Loại bỏ những thứ dư thừa, tập trung tất cả các dây thần kinh, các giác quan trở nên sắc bén...
"Haaaa!" (Garve)
Không thèm giải thích tên kĩ thuật, tôi sử dụng [Cường hoá] với sức mạnh tối đa., và, cùng lúc, tôi dùng sức mạnh bắt lấy cánh tay trái của Garve bằng bàn tay phải của mình.
Khoảnh khắc đó... Mặt đất dưới chân nát vụn. Một cơn chấn động chạy qua từng thớ thịt trên khắp cơ thể.
Kết quả, một cái hố lớn xuất hiện đằng sau trong khi tôi đừng nguyên và tiếp tục giữ lấy nắm đấm của Garve.
"C-cái gì?" (Garve)
Trước cảnh tượng đó, mọi người, kể cả Garve, đều kinh ngạc. Tôi áp sát ngực trong nháy mắt, và đấm vào quai hàm của ông với bàn tay trái của mình. Cú đấm đó đủ thổi bay cả cơ thể ông. Garve tiếp xuống đất bằng lưng và bất tỉnh.
"Cũng hơi... đau đấy." (Sirius)
Tôi ngó xung quanh xác nhận trong khi thả lỏng cánh tay phải. Thật may là những người khác không bị sao. Nhìn vào cái hố vô tình tạo ra như bom nổ, khiến tôi nhận ra sức công phá từ sát kĩ của Garve lớn đến nhường nào.
Tôi kiểm tra tình trạng của Garve, hai chị em vừa kêu tên vừa chạy lại. Những Ngân Lang khác cũng tiến lại gần nên tôi để việc chăm sóc Garve cho họ và ra chỗ hai chị em.
"Sirius-sama! Em mừng là anh vẫn an toàn. Và...Ojii-san thì sao ạ?" (Emilia)
"Ông ấy chỉ bất tỉnh do chấn động thôi. Một lúc nữa là tỉnh, nên không cần phải sử dụng phép thuật làm gì." (Sirius)
"May quá. Ah, nhưng Sirius-san, em có thể xem tay anh được không? Em muốn kiểm tra vết thương." (Reese)
Nghe tôi nói tình trạng của Garve, hai chị em thở phào nhẹ nhõm. Vì Garve được ngưỡng mộ nên tôi nghĩ sẽ rất tệ khi đánh bại ông ấy như vậy. Nhưng những Ngân Lang lại vỗ tay khen ngợi tôi.
Sau đó, tôi được nghe rằng tộc Ngân Lang luôn tôn vinh những người mạnh mẽ, miễn là không có vấn đề gì về tính cách. Sư phụ thường bị những học trò của mình thách đấu hết lần này đến lần khác...vậy nên việc này không phải vấn đề quá lớn.
Trong khi tôi vẫy tay đáp lại đám đông, Reus nhìn tôi với ánh mắt sáng chói.
"Anh thật tuyệt vời, Aniki! Anh làm như nào vậy? Aniki chỉ đứng đó và một cái hố bỗng nhiên được tạo thành trên đất!" (Reus)
"Nó không có tên, nhưng đó là một trong những kỹ năng mạnh nhất của kỹ thuật chặn đòn. Nói cách khác, những gì tôi đã làm là để cho sức mạnh của đối thủ truyền xuống qua chân tôi." (Sirius)
Đây là một kỹ thuật mà Sư phụ của tôi từng dùng ở kiếp trước.
Hứng chịu trực diện đòn tấn công và hướng lực công phá đó xuống mặt đất trong khi làm giảm thiểu tổn thương trên cơ thể đến tối đa. Nó tương tự như hiện tượng tiếp điện vào đất vậy. Mặc dù phải chịu 20% áp lực lên cơ thể nhưng tôi có thể lo được với [Cường hoá].
Nhân tiện, Sư phụ rất giỏi trong việc này. Cô ấy có thể bắt được một chiếc xe máy lớn trong khi ngáp.
Sư phụ nói rằng cơ thể con người có giới hạn, nên thực tế đó là kỹ thuật không thể thực hiện. Thật ra, tôi chưa bao giờ thực hiện việc này ở kiếp trước. Tôi đã quên mất nó trong những năm cuối cuộc đời.
Nhưng, khi đầu thai sang thế giới này, vào cái ngày hoàn toàn kiểm soát được [Cường hoá], tôi bỗng nhớ ra kỹ thuật này và thử thực hiện nó.
Tôi đã thất bại nhiều lần khi đấu với Lior và làm gãy vài cái xương, nhưng thành quả cuối cùng thì mọi người thấy rồi đấy. Trước đây, tôi làm nó với cây kiếm gỗ nhưng bây giờ, tay không là đủ. Cơ mà, tay phải của tôi đã mất cảm giác vì không ngờ được sức mạnh của cú đấm đó. Dù cơ thể vẫn bị tổn thương một chút nhưng nếu chỉ có thế này thì sẽ hồi phục lại ngay. Và cũng vì tôi đang được Reese chăm sóc nên không có vấn đề gì.
Vì Sư phụ thực hiện kỹ thuật này trong tâm thái rất bình tĩnh, nên tôi tưởng rằng cô ấy là người thế giới khác. Mà, với tôi, dù Sư phụ có là ai đi nữa thì tôi vẫn luôn tôn trọng cô ấy.
Quan trọng hơn cả, tôi đang gặp phải rắc rối trong việc giải thích cho Reus, cứ làm phiền suốt sau khi thấy kỹ thuật đó
Rất khó để diễn tả bằng lời nói. Kỹ thuật này chỉ có thể thực hiện khi đã hoàn toàn kiểm soát được chuyển động của cơ thể. Ngoài việc phải nhớ điều đó thì không còn gì khác để tập.
Hiện tại, tôi nói rằng thằng bé không thể thực hiện nó cho đến khi [Cường hoá] đạt đến trình độ của tôi.
"Vậy sao...? Em hiểu rồi, Aniki. Nhưng một ngày nào đó, em sẽ thực hiện được." (Reus)
Reus là đứa trẻ đầy nghị lực, dù đã thất bại rất nhiều. Tôi tin cậu ta có thể làm được.
Sau khi kìm hãm sự phấn khích của Reus lại, nỗi căng thẳng của tôi đã vơi đi phần nào nhờ vào sự chăm sóc của Reese.
Bữa tiệc kết thúc ngay khi kết quả trận đấu của bọn tôi được quyết định. Rồi, mọi người ai về nhà nấy.
Nhìn Jiria-san, vợ và con anh ta về nhà cùng nhau, rồi bọn tôi tập hợp lại ở nhà của Garve. Tôi làm vậy là để Garve có thể nói chuyện với hai chị em ngay khi ông ấy tỉnh dậy.
Trong khi quan sát Garve nằm trên giường, một giọng nói vang lên ở cửa chính và một người đàn ông bước vào. Anh ấy có vẻ là hậu bối của Garve, giới thiệu rằng mình là tộc trưởng ở đây.
"Ôi trời... Ông ta thật là, vô lý đùng đùng." (Tộc trưởng)
Anh trông trẻ hơn Garve một chút, sắp được gọi là Ojii-san đến nơi.
Do có chút công chuyện nên anh chỉ có thể tham gia vào nửa sau của bữa tiệc. Anh xin lỗi vì không chào đón chúng tôi sớm hơn và cảm ơn tôi đã giúp Aery, con trai cô ấy và cả hai chị em nữa.
Thở dài trước Garve đang bất tỉnh, anh nhìn sang hai chị em, và nheo mắt lại đầy hoài niệm.
"Hai đứa là Emilia và Reus đúng không? Hmmm... Hai đứa trông rất giống Felios và Rona." (Tộc trưởng)
"Chú biết cha mẹ bọn cháu à?" (Emilia)
"Đúng vậy, Felios và ta là bạn thời thơ ấu. Ta biết về hai đứa qua những lá thư của anh ấy." (Tộc trưởng)
Cha của hai chị em là tộc trưởng ở một nơi khác. Họ có vẻ vẫn giữ liên lạc, thông báo tình hình cho nhau. Dù sao hai người bọn họ đều là người đứng đầu và cũng là bạn thời thơ ấu.
Nếu như anh ấy có thể biết về hai chị em thì tại sao Emilia và Reus lại không được cha mẹ kể về Garve? Và tại sao Garve lại từ chối nhận cháu của ông?
Vì hai đứa nó cũng nghĩ giống tôi nên Emilia đại diện hỏi.
"Cháu có thể hỏi là...tại sao ông ấy lại không cho bọn cháu được gọi là 'Ojii-chan'?" (Emilia)
"Ừ, ta đến đây cũng để nói về điều đó. Garve sẽ không nói đâu nhưng ta nghĩ rằng hai đứa cần phải biết." (Tộc trưởng)
Đây có vẻ là cuộc nói chuyện khá phức tạp của gia đình nên tôi ám hiệu cho Reus bằng ánh mắt. Nhưng khi tôi định rời đi thì hai đứa nó nắm vạt áo tôi và giữ lại.
Tôi một lần nữa lại phải ngồi xuống. Hai đứa nó dùng ánh mắt xin tôi ở lại. Reese cũng ngồi xuống vì Emilia và Reus kéo vạt áo em ấy xuống. Tộc trưởng có vẻ vui khi nhìn thấy cảnh đó.
"Hahaha, hai đứa nó có vẻ thích hai người nhỉ. Mọi người trông như gia đình vậy." (Tộc trưởng)
"Đúng vậy! Họ rất quan trong với chúng cháu." (Emilia)
"Hehe, họ là Aniki và Reese-ane của cháu." (Reus)
"Chà, nếu hai người không thấy phiền. Đầu tiên...chúng ta nên kể về lúc mà cha của hai đứa, Felios, được sinh ra nhỉ? (Tộc trưởng)
Emilia vẫn nắm lấy vạt áo tôi trong khi lắng nghe câu chuyện về Garve và cha mẹ của hai đứa, Felios và Rona
Garve là một người có sức lôi cuốn và chăm sóc rất tốt cho thuộc hạ của mình. Quan trọng hơn, ông là người sở hữu sức mạnh độc nhất và từng là tộc trưởng ở đây.
Rồi, ông cưới một người phụ nữ cùng làng. Và con trai của hai người, Felios, ra đời.
Nhưng, vợ của Garve đã qua đời khi sinh Felios. Garve trở nên vô cùng tuyệt vọng, nhưng rồi ông ấy cũng dần hồi phục vì con trai mình. Ông nhận được rất nhiều sự hỗ trợ từ những người xung quanh trong quá trình nuôi dạy con.
Với mục đích giúp Felios trở thành một con người mạnh mẽ trong tương lai, ông đã bắt đầu việc huấn luyện con trai mình cùng với những đứa trẻ cùng trang lứa khác.
"Garve rất nghiêm khắc với anh ấy, cũng như với những người khác. Ông là một người dịu dàng, tốt bụng và chỉ đáng sợ trong lúc huấn luyện thôi. Ta và Felios đôi lúc cũng đã phải bật khóc..." (Tộc trưởng)
Nhờ Garve, Felios lớn lên và trở thành một chiến binh, người có thể sánh ngang với cha mẹ mình. Ai cũng nói rằng anh ta chắc chắn sẽ thành công trên cương vị một người tộc trưởng.
Nhưng rồi... một biến cố bất ngờ xảy ra.
"Trong khi ta và Felios vào rừng đi săn thì phát hiện một nhóm người khả nghi. Đó là một tên buôn nô lệ. Có vẻ hắn đi lạc vì bị quái vật tấn công. Nhưng thứ mà chúng đang giữ là... ngân lang." (Tộc trưởng)
Chúng đang bắt giữ hai người phụ nữ. Nhóm Felios lập tức tấn công tên buôn nô lệ để cứu lấy đồng tộc nhưng lại bị hai người phụ nữ đã trở thành nô lệ ngăn chặn.
Dù hai người phụ nữ tỏ ra đe dọa để tránh nỗi đau từ vòng cổ nô lệ, một người đã đến giới hạn, và rồi...
"... Đó là một thảm họa. Sau khi đánh bại tên buôn nô lệ, ta quay lại và thấy Felios đang ôm người phụ nữ đó và khóc trong khi người còn lại đang an ủi anh ta." (Tộc trưởng)
Có vẻ người phụ nữ đó là mẹ của hai chị em, Rona.
Người còn lại là em gái của cô. Cô ấy đã bị bệnh trước khi việc này xảy ra. Rona cứ mãi cảm ơn trong khi ôm Felios, người ôm em gái cô cho đến phút cuối.
Anh đã hồi phục phần nào và khi về đến nơi ở, hai người họ lập tức bàn xem ai sẽ chăm sóc cho người phụ nữ... Rona. Và đương nhiên, Felios mạnh dạn nhận trách nhiệm đó.
"Đương nhiên, mọi người đều phản đối chuyện này nhưng Felios kiên quyết không bỏ cuộc. Đúng là cha nào con nấy, đều bướng bỉnh như nhau" (Tộc trưởng)
Vết thương tinh thần của Felios dần được chữa lành nhờ sự chân thành và dịu dàng của Rona. Và Rona cũng vậy. Cũng giống như 'liếm' vết thương cho nhau. Và chuyện gì đến rồi cũng đến. Vài năm sau... hai người đã nảy sinh tình cảm.
"Và rôi, anh ấy kể với Garve về việc kết hôn. Nhưng Jii-san bất tỉnh đằng kia không chấp thuận." (Tộc trưởng)
Dù là do vợ mất sớm hay vì cảnh 'Gà trống nuôi con', Garve vào lúc đó bướng bỉnh một cách khác thường. Felios muốn cưới Rona vì mang mặc cảm tội lỗi đã không cứu được em gái cô. Có vẻ như anh ta đang nghĩ đến việc chịu trách nhiệm cho việc đó.
Garve không chấp thuận việc này nhưng Felios vẫn bất chấp kết hôn với Rona. Sau đó, họ bỏ trốn đến một nơi khác cách xa chỗ này.
"Vào lúc Felios trở thành tộc trưởng ở nơi đó thì ta cũng vậy ở đây. Từ những lá thư ta nhận được, anh ấy kể rằng đã không nói gì đó với ông già của mình. Nhưng ta không ngờ được rằng Felios không kể về con của hai bọn họ." (Tộc trưởng)
"... Cha cháu ghét Ojii-chan lắm ạ? Và Ojii-chan cũng..." (Emilia)
"Không đâu." (Sirius)
Tôi nghĩ rằng Felios không hề ghét cha mình. Trước khi chiến đấu với Garve, tôi đã nghe thấy Reus nói gì đó về việc Tekkou của Garve rất giống cái mà cha hai đứa có.
"Reus. Về cái Tekkou ở tay trái của Garve, cậu đã từng nói rằng cha cậu cũng có đúng không? Và, đó là cái bên tay phải?" (Sirius)
"Eh? Vâng... Em nghĩ nó ở bên tay phải, nhưng nó giống hệt cái của ông." (Reus)
"Em cũng nhớ ra rồi. Cha em giữ gìn nó rất cẩn thận và không một ngày nào ông ấy quên mất nó." (Emilia)
"Đúng như tôi nghĩa, hai người họ không hề ghét nhau." (Sirius)
Trước đó tôi đã kiểm tra Tekkou của Garve, nó được làm bằng kim loại hiếm Mithril. Tôi không nghĩ việc hai người bọn họ sở hữu hai cái riêng biệt là sự trùng hợp. Ban đầu, những cái Tekkou này là một cặp nhưng họ đã tách chúng ra làm hai.
Và cả hai đều giữ gìn chúng như thể nó rất quan trọng...
"Nói cách khác, họ chia rẽ, nhưng hai bọn họ không thành thật với nhau... đúng không?" (Sirius)
"Cậu nói đúng đấy, Sirius-kun. Thật sự là không tốt cho Garve và Felios khi mà họ đều bướng bỉnh như thế." (Tộc trưởng)
Nghe được điều đó, hai chị em thở phào nhẹ nhõm và Reese mỉm cười đặt tay lên vai của Emilia.
"Cha và ông cậu không hề ghét nhau. Tốt quá rồi." (Reese)
"Ừm... có một chút hiểu lầm, nhưng giờ tớ cảm thấy an tâm rồi." (Emilia)
"Cháu nhớ ra là đôi khi thấy cha lơ đãng nhìn vào cái Tekkou. Chắc đó là lý do." (Reus)
"Hahaha, vui chưa, Jii-san? Có vẻ Felios cũng muốn giảng hòa đó." (Tộc trưởng)
Khi anh ấy nói chuyện với Garve đang bất tỉnh, ông bỗng quay lưng với chúng tôi và khịt mũi. Tôi đoán rằng ông ấy đã tỉnh và nghe được cuộc nói chuyện. Nhưng vì Garve không nói gì nên tôi cứ kệ ông ấy như vậy.
"Ojii-chan! Ông dậy rồi ạ?" (Emilia)
"Ông ổn chứ, Jii-chan?" (Reus)
"Để cháu dùng phép thuật chữa trị vết thương cho ông nhé?" (Reese)
"Đừng có gọi ta như vậy. Dù sao cũng cảm ơn lời nghị của cháu" (Garve)
Ông tiếp tục quay lưng lại với bọn tôi và từ chối. Tộc trưởng thở dài và lắc người Garve.
"Các cháu của ông đang buồn kìa. Làm ơn giải thích cho chúng đi chứ." (Tộc trưởng)
"..." (Garve)
"Haaa, được thôi, vậy cháu sẽ giải thích cho chúng. Chán ông thật." (Tộc trưởng)
"... Tuỳ cậu." (Garve)
Có thể coi đó như lời chấp thuận của Garve. Tộc trưởng bắt đầu kể về những việc xảy ra với cha mẹ của hai chị em.
-
Sau khi Felios bỏ đi, anh ấy vẫn sống một cuộc sống bình thường. Nhưng, khoảng thời gian lãng phí như cái vỏ rỗng của anh ấy ngày càng tăng lên.
Vào lúc mà tộc trưởng hiện giờ nhậm chức thì Garve cũng biết được rằng con trai ông cũng đã trở thành người đứng đầu ở nơi khác. Vì thường xuyên nhận được những lá thư từ Felios nên tộc trưởng luôn bị Garve gặng hỏi về tình hình hiện tại của con trai ông.
"Vài năm sau, Felios kể cho ta về việc Emilia và Reus chào đời và rằng họ hạnh phúc đến thế nào. Cuối cùng, lá thư nói rằng anh ấy sẽ tha thứ cho Garve đã tới, nhưng..." (Tộc trưởng)
Đó là cái ngày định mệnh khó quên của hai chị em. Tộc trưởng chậm rãi nói về ngày đó với ánh mắt buồn bã.
"Nơi ở của hai đứa... bị tấn công bởi một lũ quái vật. Vài ngày sau thì bọn ta mới biết về việc đó. Người của bọn ta lập tức đến đó nhưng đã quá muộn. Mọi thứ ngoại trừ hai đứa đều đã bị phá hủy... Ta xin lỗi." (Tộc trưởng)
"Không... Chú đã làm hết sức mình rồi" (Emilia)
Khi tôi nhận ra, Emilia đang nắm lấy tay tôi thay vì vạt áo, nên tôi xoa đầu để trấn an em. Tộc trưởng mỉm cười rồi hướng ánh nhìn sang Garve.
"Khoảnh khắc nghe được tin nơi ở của Felios bị tấn công, ông ấy lập tức chạy đến đó. Nhưng vì quá nguy hiểm nếu không có sự chuẩn bị nên bọn ta phải ngăn Jii-san lại, thực sư rất khó khăn." (Tộc trưởng)
Thường thì phải mất vài ngày để đến nơi, dù có đi liên tục không nghỉ chăng nữa. Nhưng tộc trưởng vẫn chọn ra vài chiến binh và chuẩn bị đồ tiếp tế cho chuyến đi. Bọn họ lập tức đến nơi ở của hai chị em, nhưng...
"Nơi đó đã trở thành một ổ quái vật. Bọn họ đã cố gắng chiến đấu với lũ quái vật hết sức mình nhưng lũ đó cứ tiếp tục xuất hiện và ngày càng khỏe hơn. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải rút lui." (Tộc trưởng)
Dù không còn ai sống sót, những chiến binh vẫn tiếp tục được gửi đi để chiếm lại nơi đó và xây mộ cho những người anh em đã khuất, nhưng họ luôn bị thất thế trước sức mạnh của lũ quái vật.
Phải chăng đây là lý do Garve nói ông muốn trở nên mạnh hơn khi đấu với tôi?
Nếu có thể trở nên khỏe hơn thì Garve sẽ đánh bại được lũ quái vật để rồi chôn cất con trai ông đàng hoàng.
"Chưa nói đến lũ quái vật, ta thậm chí còn chẳng thể xây cho con ta một ngôi mộ tử tế. Ta không có quyền được những đứa cháu của ta gọi là 'Jii-san'. Tha thứ cho ta... Dù vậy ta thực sự muốn gặp được các cháu." (Garve)
"Ojii-chan..." (Emilia)
"Jii-chan..." (Reus)
"...Thế nên, đừng gọi ta như vậy." (Garve)
Garve không tha thứ cho lũ quái vật đó, nhưng hơn thế nữa, ông không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Nếu không phản đối cuộc hôn nhân của con, hẳn bây giờ họ đang quây quần bên nhau rồi. Con trai ông hẳn đã an toàn, và Emilia và Reus cũng không bị lũ quái vật tấn công. Và hơn bất cứ điều gì, Garve hối hận vì không còn có thể làm lành với con trai nữa.
Ông tự ngăn cấm bản thân không được quyền ôm lấy cháu mình, dù rất muốn gặp...nhưng điều đó chẳng quan trọng với tôi.
"Không. Garve, hãy để chúng gọi Jii-san đi. Ông không nhớ giao kèo của chúng ta à?" (Sirius)
"Hmm, không còn cách nào khác.Đó là... một lời hứa." (Garve)
"Đúng vậy. Cả hai đứa, gọi Jii-san đi." (Sirius)
Dù Garve vẫn quay lưng lại với chúng tôi, ông không phá vỡ giao kèo giữa hai bọn tôi. Vậy nên, tôi đẩy hai đứa nó lại gần chỗ Garve đang nằm.
"Uhmm... Ojii-chan" (Emilia)
"... Gì vậy?" (Garve)
"Cháu muốn được nghe kể ... về cha?" (Emilia)
"...Nếu ta có tâm trạng." (Garve)
"Vậy thì Jii-chan. Ông kể về kỹ thuật vừa nãy được không? Lang kỹ hay gì đó ấy." (Reus)
"... Để ta suy nghĩ đã. Mà nó được gọi là [Lang Nha]" (Garve)
Reese và tôi im lặng rời đi, để lại bọn họ phía sau. Tôi muốn họ tận hưởng giây phút trò chuyện sau quãng thời gian khó xử. Hai đứa nó chắc chắn sẽ phần nào xoa dịu được vết thương lòng của Garve.
Chúng tôi đưa Hokuto theo và đi dạo dưới ánh trăng. Vì những người khác đã trở về nhà hết nên nơi đây trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại những tiếng côn trùng vang lên và tiếng gió xạc xào.
Chúng tôi lơ đễnh bước đi rồi ngồi xuống bên cạnh nhau trên tảng đá bên lề đường và tận hưởng cuộc trò chuyện trong khi ngắm trăng.
"Chẳng phải tôi không hiểu được cảm giác của Garve, nhưng ông ấy đúng là bướng bỉnh. Mà thì, ít nhất họ cũng được ở bên nhau một thời gian. Nếu được ở bên những đứa cháu dễ thương thì sự bướng bỉnh đó cũng sẽ bị cuốn trôi thôi." (Sirius)
"'Bên nhau một thời gian'... Anh định đưa Garve-san đi cùng chúng ta sao?" (Reese)
"Kế hoạch là vậy. Hai đứa nó hẳn sẽ rất vui, và thế cũng giúp Garve thực hiện được ý định của mình. Tôi thấy không có vấn đề gì cả khi có ông ấy đi cùng. Dù sao ông ấy cũng nói nếu tôi thua thì ta phải đưa ông theo mà, ông ấy nhất định sẽ đòi đi thôi."
"Không ai thua thiệt cả. Được ở bên gia đình đúng là tuyệt nhất." (Reese)
"Tôi đoán vậy. Hokuto cũng nghĩ như thế chứ?" (Sirius)
"Gâu!" (Hokuto)
Bọn tôi tận hưởng quãng thời gian rảnh rỗi còn lại trong khi chải lông Hokuto.
-
Chúng tôi ở lại nơi này thêm vài ngày nữa, giúp đỡ mọi người trong việc săn bắn và trồng trọt. Hokuto thì được mọi người tôn thờ còn Reus thì bị những tín đồ đè bẹp trong khi chen lấn đến chỗ Hokuto.
Chúng tôi hoàn toàn cảm thấy thoải mái với cuộc sống ở đây. Và rồi, bọn tôi thử mời Garve đi cùng khi chuẩn bị rời đi.
"Ông sẽ đi cùng chúng tôi chứ?" (Sirius)
"... Dù thật là xấu hổ khi phải dựa dẫm vào đám trẻ, nhưng ta vẫn muốn theo. Làm ơn...Đưa ta đi cùng với mấy đứa." (Garve)
Giữa tôi và Garve có sự chênh lệch lớn về tuổi tác, nhưng nếu nói về vị trí trong gia đình thì có lẽ tôi và ông ấy cũng xêm xêm nhau.
Cách bọn tôi nói chuyện không giống như cách một đứa cháu nói chuyện với người ông. Và vì tôi đã chứng minh cho mọi người rằng mình mạnh hơn ông ấy nên không ai phàn nàn gì về việc này.
Sau đó, chuyện Garve đi cùng với chúng tôi đã lan ra hết với mọi người ở đây. Có một số người muốn đi cùng nhưng khi Garve và tộc trưởng không cho phép vì những nguy hiểm có thể rình rập thì họ đành bỏ cuộc.
Dù phải chuẩn bị nhiều thứ trước khi đi nhưng chúng tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, vẫn giữ được tinh thần và rời khỏi nơi đây.
Chúng tôi tiến vào khu rừng với sự dẫn dắt của Garve. Hai chị em thì mỉm cười vui vẻ và bám sát lấy hai bên của ông.
"Fufu... Cảm ơn vì đã dẫn bọn cháu đi, Ojii-chan" (Emilia)
"Cảm ơn, Jii-chan" (Reus)
Dù đã để những đứa cháu gọi là Jii-chan, thái độ đối với chúng của Garve vẫn còn hơi gượng gạo. Nhưng... chỉ là vẻ ngoài thôi
Ông ấy vẫn chưa tha thứ được cho mình trước khi có thể chiếm lại nơi đó và chôn cất con trai đàng hoàng. Nhưng trông Garve rất hạnh phúc khi được hai đứa cháu dựa dẫm như vậy. Tôi tin rằng cái ý nghĩ kia của ông sẽ sớm bị phá vỡ thôi.
Jii-san, ông đang cười kìa, che giấu nó đi.
"Ojii-chan, kia là loài cây gì vậy?" (Emilia)
"Jii-chan, dạy cháu [Lang Nha] đi." (Reus)
"... Hei, ta sẽ trả lời, nhưng từng đứa một thôi!" (Garve)
Trong khi ngắm nhìn khung cảnh hạnh phúc đó, bọn tôi tiến đến quê nhà của Emilia và Reus.
Extra/Bonus
Level Tsundere của từng người bố (người ông) trước con (cháu) họ.
Garve => Emilia và Reus... Tsundere Level C (Và vẫn đang tiếp tục tăng)
Cardeas => Reese... Tsundere Level A (Ban đầu là level D)
Lior => Emilia... Tsundere Level EX
Level E... "Mấy đứa là lũ quái quỉ nào vậy?"
Level D... "T-Ta không quan tâm đâu!"
Level C... "Cứ gọi ta là O-ojii-chan (Otou-san)!"
Level B... "T-ta không có yêu quý chúng đến thế đâu."
Level A... "Ta sẽ mua bất cứ thứ gì!"
Level EX... "Dù không phải ruột thịt, chúng vẫn là cháu ta!"
-
Hokuto trình bày
Hôm nay, Hokuto-kun cũng thấy hạnh phúc khi ở bên chủ nhân của mình.
Có rất nhiều điều đã xảy ra. Hôm nay, cậu đến nơi ở của tộc Ngân Lang.
Hokuto-kun tham gia vào bữa tiệc cùng với những đồng loại của thuộc hạ mình và được nhiều người khác tôn thờ.
Dù Hokuto-kun không cần phải ăn và cậu cũng nói với mọi người rồi nhưng họ vẫn cứ bất chấp dâng đồ ăn lên cho cậu.
Vì nhận được quá nhiều nên cậu đưa bớt cho chủ nhân. Cậu cảm thấy vui vì thuộc hạ, Reus và đồng đội yêu quý của chủ nhân, Reese-chan, ăn rất nhiều.
Hokuto-kun ở lại nơi này thêm một vài ngày và mọi người vẫn không quên thường xuyên đến tôn thờ cậu.
Một ngày nọ, Hokuto-kun đi dạo xung quanh trong khi cảm thấy vui vì được chủ nhân chải lông cho. Một người mẹ tộc Ngân Lang đang mang theo một đứa trẻ tiến đến chỗ cậu.
Người mẹ đó vừa sinh con được một thời gian nên cô ấy muốn báo cho Hokuto-kun biết. Họ bảo rằng đứa trẻ sẽ lớn lên khỏe mạnh nếu báo điều đó cho Hokuto-kun.
Lúc đấy, cậu chưa hiểu việc đó cho lắm. Cậu nghiêng đầu nhìn đứa trẻ dễ thương và rồi chợt nhớ ra một điều tương tự ở kiếp trước.
Khi Hokuto-kun đến thăm một thành phố với chủ nhân, cậu nghe chủ nhân nói rằng ngài đưa lời chúc phúc, và cậu nhớ một người rất quan trọng đã đưa một cây thánh giá trước động vật và con người.
Nhưng vì Hokuto-kun là một chú sói, cậu nghĩ là sẽ khác, thay vì dùng một cây thánh giá, cậu quyết định đặt chân lên bụng đứa bé. Tất nhiên, cậu không đè chút trọng lượng nào lên nó. Hokuto-kun, có thể dễ dàng kiểm soát sức mạnh của mình, đặt bàn chân lên bụng với một cái chạm nhẹ như lông hồng.
Và, lời chúc phúc đã được hoàn thành... với một tiếng sủa nhẹ.
Khi Hokuto-kun ngẩng mặt lên, có phần cảm thấy hài lòng, người mẹ vô cùng xúc động. Cô ấy khóc cảm ơn Hokuto-kun. Đó là một bí mật thu hút khá nhiều sự chú ý.
Ngày hôm sau, một người mẹ, cùng với đứa trẻ và đứa bé của mình, đến trước mặt Hokuto-kun.
Rõ ràng tình huống ngày hôm qua đã lan rộng. Mọi người đều đến nhận phước lành của Hokuto-kun.
Vì Hokuto-kun không thể thoát khỏi việc trở thành một con sói phục vụ Chủ nhân của mình, cậu đã ban phước cho tất cả. Cậu không hề nửa vời.
Tới hết đi! Ora Ora!
Cậu thấy mệt mỏi, nhưng vì đã thấy cậu làm hết sức mình, nên chủ nhân đã chải lông cho cậu vào ngày hôm đó.
Cậu rất hạnh phúc, nhưng Hokuto-kun nghĩ rằng việc được tôn thờ thật phiền phức.